Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 733 - Chương 733. Đây Là Câu Trả Lời Cô Độc Tới Cỡ Nào...

Chương 733. Đây Là Câu Trả Lời Cô Độc Tới Cỡ Nào... Chương 733. Đây Là Câu Trả Lời Cô Độc Tới Cỡ Nào...

Cửa phòng bệnh bị kéo ra, Hứa Thâm nghe được tiếng bước chân của Ước Nặc và ma ma, vang lên càng lúc càng xa, thậm chí hắn còn có thể nghe được tiếng ma ma thân thiết hỏi thăm bệnh tình của hắn.

Giọng nói của hai người ấy cũng dần dần trở nên mơ hồ, đi xa...

"Bọn họ đi rồi đó." Mai Phù đưa mắt nhìn ra bên ngoài, rồi cười mỉm nói.

Hứa Thâm không nói gì, chỉ một mực đờ đẫn ngồi trên giường, nhưng nội tâm lại cực kỳ mâu thuẫn.

Bởi vì ngay tại lúc này, sự ấm áp và an bình mà hắn nhận được khi có Mai Phù cùng đi bên cạnh, chợt chen lẫn vào một tia sợ hãi.

Thiếu nữ tuyệt mỹ mà biến ảo khôn lường trước mắt này, lại là quỷ hồn sao?

Hơn nữa, đến tột cùng là hiện thực mà hắn đang tồn tại đây, là một thế giới như thế nào?

"Cậu đang sợ hãi sao?" Dường như Mai Phù có thể cảm nhận được tâm trạng của Hứa Thâm, đôi mắt cô ấy thoáng ngưng lại, chợt hơi hơi nghiêng người cúi đầu, ghé sát đến trước mặt hắn.

Trong phút chốc, tựa như Hứa Thâm vừa ngửi được mùi thơm sâu kín tản ra từ trên thân thể đối phương.

Mà khiến cho con ngươi Hứa Thâm dần dần phóng đại chính là, Mai Phù lại nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn.

Xúc cảm mềm mại, trơn bóng như sữa, nhu nhược như không xương, mang theo nhiệt độ cơ thể ấm áp.

Hứa Thâm sững sờ.

"Hiện tại, cậu không thể giả vờ như mình không nhìn thấy tôi được nữa đâu...” Mai Phù nhẹ nhàng cười, ánh mắt lại mang theo một chút dịu dàng thâm thúy.

Thân thể Hứa Thâm trở nên cứng ngắc, nhưng rất nhanh, hắn lại dần dần thả lỏng xuống, giống như một luồng khí vốn luôn nghẹn lại trong lòng rất lâu rồi, vừa được từ từ xả ra bên ngoài.

Hắn lặng lẽ tựa vào giường bệnh, đôi mắt đờ đẫn kia cũng dần dần khôi phục lại thần thái, ánh mắt di chuyển, từng chút từng chút một, tới cuối cùng là hoàn toàn nhìn chăm chú vào thiếu nữ tuyệt mỹ bên cạnh mình.

Hắn quan sát cô ấy vô cùng cẩn thận, vô cùng nghiêm túc.

Lúc này đây, hắn không còn trốn tránh nữa, chỉ toàn tâm toàn ý mà nghiêm túc nhìn chăm chú vào đối phương thôi.

Mai Phù cũng ngưng thần nhìn về phía hắn, nhưng bên trong ánh mắt kia lại chan chứa tình cảm dịu dàng.

"Có cần tôi tự giới thiệu về bản thân mình không?" Mai Phù nhẹ giọng nói: "Tôi tên là Mai Phù, cậu phải nhớ kỹ nhé."

Tôi vĩnh viễn đều sẽ không quên... trong lòng Hứa Thâm yên lặng trả lời.

Rồi… hắn cũng nhẹ giọng nói: "Tôi tên là Hứa Thâm."

"Tôi biết tên của cậu... " Mai Phù cười trộm một tiếng giống như một đứa nhỏ tinh nghịch, sau đó mũi chân điểm một cái, cô ấy ngồi lên giường bệnh.

Hứa Thâm cũng vội vàng nhích người qua bên cạnh, nhường càng nhiều khoảng trống hơn cho cô ấy. Ống truyền dịch trên cánh tay lập tức bị hành động này làm liên lụy, miệng vết thương nhanh chóng bị xé ra, Hứa Thâm khẽ nhe răng, đau đớn.

Mai Phù trông thấy biểu cảm của hắn, lại bật cười: "Cậu còn sợ chút đau đớn ấy ư?"

Hứa Thâm cũng không khỏi nở nụ cười đáp lại: "Tôi không sợ."

Đôi mắt Mai Phù khẽ chuyển động, cô hướng cái nhìn đầy hứng thú về phía Hứa Thâm: "Vậy cậu có sợ tôi không?"

Nụ cười trên mặt Hứa Thâm càng sâu đậm: "Không sợ."

Mai Phù nghe được lời nói của Hứa Thâm, tựa như câu trả lời này đã nằm trong suy đoán của cô, nhưng trong đôi mắt vẫn lóe lên một mảnh quang mang kỳ dị, như là kích động, lại như là cảm động. Cô nhẹ giọng nói: "Ở trong này, chỉ có một mình cậu có thể trông thấy tôi thôi."

Hứa Thâm nhẹ giọng nói: "Cô là quỷ mà bọn họ vẫn nhắc đến sao?"

Mai Phù không có trả lời, chỉ hỏi ngược lại: "Cậu cảm thấy như thế nào?"

"Có lẽ là phải." Hứa Thâm nghĩ đến tình huống vừa rồi, khi cô ấy xuyên thấu qua thân thể Ước Nặc.

"Vậy cậu không sợ sao?" Mai Phù truy vấn.

Hứa Thâm cười cười: "Cô ở bên cạnh tôi lâu như vậy, dù là quỷ, cũng là quỷ tốt."

Mai Phù hơi sững sờ, khóe miệng không khỏi nở nụ cười, tựa như cô ấy vừa được nghe một câu chuyện cực kỳ thú vị, khiến cho bản thân cười muốn run rẩy cả người.

Qua hồi lâu sau, Mai Phù mới khôi phục trở lại, như cười như không nói: "Quỷ còn chia ra tốt xấu ư?"

Khi nói chuyện, dường như ánh mắt của cô đều mơ hồ trở nên tà mị.

Hứa Thâm cực kỳ quen thuộc với ánh mắt kia, giống như là kẻ săn mồi đang chăm chú nhìn cả một bàn đầy đồ ăn mỹ vị trước mắt.

Nhưng lần này Hứa Thâm không hề sợ hãi, chỉ lặng lẽ mỉm cười: "Có lẽ là không, nhưng tôi có thể định nghĩa được."

Mai Phù cười nói: "Nếu tôi ăn luôn cậu, cậu còn cảm thấy tôi tốt đẹp nữa không?"

Hứa Thâm cân nhắc một chút, sau đó lại nhẹ nhàng gật đầu: "Ít nhất cô cũng đi theo làm bạn với tôi."

Mai Phù nghe được lời nói như vậy, nụ cười trên mặt từ từ nhạt dần. Cô chăm chú nhìn Hứa Thâm một cái thật sâu, rồi cất giọng mang theo vài phần phiền muộn và thổn thức, nói: "Đây là câu trả lời cô độc tới cỡ nào..."

Cô ấy im lặng một lúc lâu, mới ngẩng đầu nhoẻn miệng cười với Hứa Thâm: "Tôi sẽ không ăn cậu đâu, bởi vì... ít nhất cậu cũng là bạn của tôi."

Hai người nhìn thẳng vào nhau, sau đó cùng cười.

Và hai linh hồn cô độc, một người một quỷ, đã làm bạn với nhau như vậy đó.

Thời gian im ắng trôi qua trong phòng bệnh.

Mặt trời lặn ở đằng Tây, màn đêm buông xuống.

Bác sĩ trực ban tiến vào kiểm tra phòng, Hứa Thâm quan sát khuôn mặt bác sĩ kia, đối phương đúng là vị trung niên mà hắn từng nhìn thấy ở dưới lầu trong phòng khám tư nhân của Ước Nặc.

Vẻ mặt hắn trở nên hờ hững, tới lúc này, hắn đã không còn tiếp tục đi tự hỏi xem, những thứ xung quanh mình là ảo cảnh hay là hiện thực nữa rồi.

Ngay khi bác sĩ trực ban đi tới, bóng dáng Mai Phù liền biến mất. Cô ấy trở nên hư ảo, đứng ở bên cửa sổ. Và chờ vị bác sĩ nọ rời đi, Mai Phù lại hiện thân đi tới, làm bạn nói chuyện phiếm với Hứa Thâm.

Cửa sổ thoáng mở ra, để lộ một khe hở, cơn gió mát lạnh từ bên ngoài thổi tới, làm tấm rèm nhẹ nhàng bay bay.

Đêm lạnh như nước.

Ngọn đèn trong phòng bệnh đã sớm bị tắt đi, chỉ có ánh trăng sáng tỏ vẫn chiếu rọi từ bên ngoài vào, Hứa Thâm nằm ở nơi này có thể nhìn thấy bầu trời lấp lánh đầy sao bên ngoài khung cửa.

Hắn chia giường bệnh của mình cho Mai Phù một nửa, hai người tựa vào trên giường nói chuyện phiếm cùng nhau.

Mai Phù kể cho Hứa Thâm nghe những chuyện thú vị trong phòng bệnh của hắn.

Đây là lần đầu tiên Hứa Thâm được nói chuyện phiếm cùng Mai Phù, một cách chân thực và vui sướng đến thế.

Hắn đã từng vô số lần nhìn về phía cô, nhưng chỉ có thể giả bộ làm như không nhìn thấy… mãi cho tới hiện giờ hắn cũng có thể tận tình trao đổi với đối phương rồi.

Bình Luận (0)
Comment