Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 732 - Chương 732. Nếu Nơi Này Là Hiện Thực, Vậy Vì Sao Ở Nơi Này Lại Có Mai Phù?

Chương 732. Nếu Nơi Này Là Hiện Thực, Vậy Vì Sao Ở Nơi Này Lại Có Mai Phù? Chương 732. Nếu Nơi Này Là Hiện Thực, Vậy Vì Sao Ở Nơi Này Lại Có Mai Phù?

Ma ma thoáng im lặng một chút, mới thành thật đáp: "Đó là tên một đứa bé hàng xóm trước kia của nhà chúng tôi."

Ước Nặc giật mình: "Thì ra là thế, vậy đâu có gì."

"Nhưng đứa bé ấy đã chết rồi."

"Đã chết rồi?" Ước Nặc kinh ngạc, ông ta chợt nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Vậy cũng khá bình thường mà. Tôi đã sớm nói qua, cậu ấy mắc chứng nghi bệnh như vậy, cho nên hết thảy những gì cậu ấy tưởng tượng ra đều có thứ đối ứng ở trong hiện thực, hết thảy đều có thể giải thích được..."

Trong phòng bệnh, Hứa Thâm đang ngẩn người nghe hai người bọn họ đối thoại.

Mai Phù... Là đứa nhỏ cách vách?

Và Mai Phù... Đã chết?

Chẳng lẽ … Mai Phù mà hắn vẫn nhìn thấy kia, kỳ thật cũng không tồn tại?

Ngay khi đầu óc Hứa Thâm bắt đầu rơi vào ngây ngốc, cửa phòng bệnh lại bị người kéo ra, Ước Nặc đi đến, nhìn vẻ mặt đờ đẫn của hắn, tựa như ý thức được cuộc nói chuyện của mình ở bên ngoài đã bị nghe được, vì thế chỉ nói đơn giản rằng: "Chắc vừa nãy cậu cũng nghe được rồi, Mai Phù mà cậu nói tới, chính là hàng xóm của cậu."

Hứa Thâm như người đang ở trong mộng vừa giật mình tỉnh dậy, hắn phục hồi lại tinh thần, không khỏi nhìn về phía ông ta: "Lúc trước ông từng nói, những con khư mà tôi nhìn thấy đều có tồn tại tương ứng, nghĩ là bất kể thứ gì tôi nhìn thấy trong câu chuyện kia, đều thực sự tồn tại ư?"

"Rốt cuộc cậu cũng tin tưởng những thứ kia đều là một câu chuyện rồi." Ước Nặc nghe được lời nói của Hứa Thâm, trên mặt thoáng lộ ra một tia vui mừng: "Đúng vậy, chỉ cần nó là thứ mà cậu từng nhìn thấy, thì chúng đều tồn tại trong hiện thực, bởi vì toàn bộ những tưởng tượng của cậu đều được căn cứ vào hiện thực mà thiết lập nên."

Hứa Thâm kinh ngạc nhìn ông ta, vẻ mặt thoáng trở nên kỳ quái và mất tự nhiên: "Nhưng mà... Tôi vẫn luôn nhìn thấy Mai Phù... Bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu, cô ấy đều ở bên cạnh tôi."

Ước Nặc sửng sốt, bỗng nhiên ông ta có một loại cảm giác lạnh lẽo cả người.

Một đứa nhỏ đã chết đi rồi, nhưng Hứa Thâm vẫn có thể trông thấy cô bé ấy ở bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu?

Nhưng rất nhanh, ông ta đã phục hồi lại tinh thần, khẽ cười nói: "Cậu đừng nói đùa. Đây là chuyện không có khả năng, trừ phi cậu vẫn luôn nhìn thấy thi thể của cô bé."

Hứa Thâm khẽ lắc đầu, hắn dùng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc và chắc chắn nhìn chăm chú vào đối phương: "Cô ấy vẫn luôn ở bên tôi, tuy tôi chưa từng tiếp xúc cùng cô ấy, nhưng tôi có thể trông thấy cô ấy..."

Ước Nặc bị vẻ mặt nghiêm túc của Hứa Thâm làm rung động, nhất thời trở nên sửng sốt, một lúc lâu sau cũng nói không nên lời.

Lại nói, trong khoảng thời gian trị liệu cho Hứa Thâm này, ông ta đã biết Hứa Thâm sẽ không nói lung tung.

Nói cách khác, Hứa Thâm thật sự thấy được cô bé tên Mai Phù kia?

Nhưng... Điều này làm sao có thể chứ?

Chứng nghi bệnh vốn không phải là bịa đặt dựa trên một điều không có, hết thảy đều có vật đối chiếu mà?

Trừ phi ... Hắn gặp quỷ? !

Nhưng là một vị bác sĩ chuyên nghiệp, hiển nhiên Ước Nặc không tin loại thuyết pháp về quỷ quái vớ vẩn kia.

Có điều ở lâu dài trong bệnh viện, khó tránh khỏi sẽ nghe được một vài lời nói có liên quan tới trường hợp này, nhất là tại mấy nơi như nhà xác gì gì đó kia.

Chẳng lẽ quỷ thật sự tồn tại?

Ước Nặc tuyệt không tin tưởng, nhưng câu trả lời mà cậu Hứa Thâm trước mắt vừa cho ông ta, lại khiến trong lòng Ước Nặc có chút rung động và nghi ngờ.

Theo lẽ bình thường, người mắc chứng nghi bệnh tuyệt đối sẽ không gặp phải tình huống cứ một mực lặp đi lặp lại nhìn thấy thứ không tồn tại bên người mình, rồi từ đó tiến hành thiết lập trong tưởng tượng.

Huống chi Hứa Thâm còn đang không ngừng uống thuốc trị liệu.

Nói cách khác, những sự vật biến mất bên cạnh Hứa Thâm trong hiện thực, cũng sẽ dần dần biến mất trong câu chuyện mà Hứa Thâm tưởng tượng ra, ví dụ như chết đi, hoặc là rời đi.

Nếu Hứa Thâm bị giam cầm ở một nơi nào đó, ví dụ như lúc ban đầu, hắn bị nhốt trong nhà, như vậy trong suy nghĩ của hắn, thứ mà hắn nhìn thấy ban đầu kia, sẽ được thiết lập lặp đi lặp lại, tựa như đã biến thành một vòng tuần hoàn trùng lặp trong đầu.

Nhưng đương nhiên Hứa Thâm đã sớm thoát khỏi loại hoàn cảnh ác liệt này rồi.

Ước Nặc chăm chú quan sát vẻ mặt Hứa Thâm, lại mở miệng: "Cậu khẳng định rằng bất cứ lúc nào cậu cũng có thể nhìn thấy Mai Phù? Kể cả ở thời điểm hiện tại?"

Hứa Thâm nhìn quanh một vòng phòng bệnh, đang muốn lắc đầu, đột nhiên vẻ mặt khẽ biến, không biết là vui sướng hay kinh ngạc, chỉ biết là ánh mắt hắn lập tức dừng lại phía sau Ước Nặc.

Vừa có một bóng dáng đan xen vào vách tường nơi đó…

Mai Phù.

Trong phút chốc, dường như Hứa Thâm có cảm giác bản thân đã đối diện với Mai Phù.

Cái loại cảm giác giống như điện giật này, khiến cho tóc gáy cả người Hứa Thâm đều dựng thẳng đứng lên.

Rất nhanh, thân thể hắn lại theo bản năng mà làm ra phản ứng, đó là bình tĩnh dời tầm mắt đi.

"Tôi lại tới nữa này." Mai Phù cười hì hì, bước xuyên qua thân thể Ước Nặc, vòng đến bên giường, trên người cô ấy vẫn mặc bộ áo liền váy kia, nhẹ nhàng mà tuyệt mỹ, như một con bướm đang bồng bềnh khiêu vũ.

"Lão đầu tử chết tiệt này có làm phiền cậu không?" Mai Phù tiến đến trước mặt Hứa Thâm, nhẹ giọng nói, mùi hương sâu kín bay vào chóp mũi Hứa Thâm.

Trong lòng Hứa Thâm ầm ầm chấn động.

Nếu nơi này là hiện thực, vậy vì sao ở nơi này lại có Mai Phù?

Chẳng lẽ cô ấy thực sự là quỷ quái? !

Nhưng trong hiện thực... lấy đâu ra quỷ quái?

Quả nhiên, nơi này chính là ảo cảnh.

Nhưng... vì sao những lời nói của Ước Nặc và hết thảy mọi thứ chung quanh lại chân thật đến thế?

Ánh mắt Hứa Thâm dại ra, cả người rơi vào mê mang.

Ước Nặc đứng bên cạnh quan sát Hứa Thâm, một lúc lâu sau vẫn không thấy hắn trả lời, cuối cùng đành lắc lắc đầu, cũng không tiếp tục hỏi thêm nữa. Ông ta lo lắng những lời nói của mình sẽ kích thích đến Hứa Thâm.

Hôm nay cậu ấy vừa khôi phục ý thức, ông ta không dám tạo thành kích thích quá sâu cho Hứa Thâm, dù sao hiệu quả của những loại thuốc trước kia cũng có hạn.

"Cậu cứ nghỉ ngơi trước đi." Ước Nặc nói, rồi xoay người rời đi.

Bình Luận (0)
Comment