Hứa Thâm không khỏi túm lấy tóc mình, và gần như muốn giựt mớ tóc trên đầu xuống, đau đớn kịch liệt, nhưng lại khiến hắn dễ chịu hơn một chút.
Chẳng qua điều khiến cho hắn tuyệt vọng chính là, thế giới trước mắt mình vẫn không sinh ra bất cứ gợn sóng nào, chiếc khăn trải giường màu trắng ở trên người hắn vẫn trắng nõn như cũ, từng đường hoa văn bên trên vẫn có thể thấy được rõ ràng như cũ, thậm chí trong không khí còn có một tầng bụi bặm mỏng manh bay lên.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía ma ma bên cạnh, lại nhìn thấy bà lộ ra vẻ mặt đau lòng.
Bỗng nhiên hắn nghĩ đến những nguyên liệu nấu ăn mà ma ma từng dùng chúng để nuôi nấng chính mình kia.
Chẳng lẽ những thứ kia đều là thuốc?
Vô số suy nghĩ vọt tới, xoay quanh trong đầu hắn, lại khiến Hứa Thâm trở nên vô cùng nóng nảy.
Hắn rống giận: "Cút! Đều cút ngay đi! !"
"Tiểu Thâm." Ma ma vội vàng lao tới, muốn giữ chặt Hứa Thâm, nhưng lại bị Ước Nặc ngăn cản.
"Là tôi lắm miệng. Cậu ấy vừa tỉnh lại, tâm trí còn dao động, nhưng vừa rồi tôi nói hơi nhiều, đã kích thích đến cậu ấy. Hiện tại chúng ta không nên động vào cậu ấy, cứ ra ngoài trước đã, chờ sau khi cảm xúc của cậu ấy yên ổn một chút lại nói sau." Ước Nặc lôi kéo ma ma, tránh để bà ấy bị Hứa Thâm vung quyền lung tung làm bị thương.
Hứa Thâm nhìn theo bóng dáng ma ma bị ông ta kéo khỏi phòng bệnh, trong mắt toát ra vẻ thống khổ.
Hắn gắt gao nắm chặt hai tay, cắn răng, dường như trong ngực đang có một luồng khí nghẹn lại, không thể xả ra ngoài.
Không có khả năng, hắn tuyệt đối không tin trước mắt là thế giới chân thực.
Nhưng cảm giác đau đớn mà bản thân hắn phải chịu ngay tại khoảnh khắc này, cảm giác đau đớn khi hắn vung quyền đã khiến kim truyền rạch nát cánh tay kia, lại rõ ràng như thế.
Ước Nặc này là trảm khư giả hình thái thứ hai, như vậy đối phương đã thông qua năng lực để xây dựng nên ảo cảnh này, nghĩa là lấy nhỏ đổi lớn cũng có thể ảnh hưởng đến nó!
Nhưng, mặc cho Hứa Thâm kêu gọi như thế nào, cảm thụ thân thể kỹ càng như thế nào, vẫn không thể cảm nhận được một chút khư lực bên trong.
Không có khư lực, đương nhiên cũng không thể phóng thích năng lực.
Khi hết thảy mọi chuyện mà bản thân trải qua lại bị người khác coi là “Câu chuyện” do chính tự mình xây dựng nên, rốt cuộc bản thân nên làm như thế nào để chứng minh rằng chính mình không bị điên đây?
Bỗng nhiên Hứa Thâm nghĩ đến một bóng dáng.
Và hắn không khỏi nhìn ra bên ngoài phòng bệnh, nhìn khắp nơi xung quanh.
Nhưng không nhìn thấy bóng dáng kia.
Là vì nơi hắn đang ở thuộc phương diện ý thức sao?
"Ước Nặc! !" Đột nhiên Hứa Thâm rống to.
Ước Nặc đang đứng bên ngoài phòng bệnh trấn an ma ma, nghe được tiếng rít gào của Hứa Thâm, lập tức nhẹ giọng an ủi ma ma vài câu, sau đó kéo cánh cửa ra, nói: "Cậu đừng kích động, đợi lát nữa, tôi sẽ cho cậu uống một chút thuốc an thần..."
"Câm miệng." Hứa Thâm cắt ngang lời nói của ông ta, ánh mắt mang theo một tia khác thường nào đó.
Ánh mắt này làm Ước Nặc nao nao.
Bởi vì ánh mắt của Hứa Thâm lúc này cực kỳ không bình thường, nó mang theo một mảnh nóng bỏng và kích động, còn có vài phần khẩn trương, tựa như một loại hi vọng và khát khao vẫn luôn bị giấu kín trong lòng.
Hắn nhẹ giọng nói: "Vậy ông giải thích như thế nào... về sự tồn tại của Mai Phù?"
Ngay khi trong miệng Hứa Thâm nói ra hai chữ Mai Phù ấy, hắn chợt có cảm giác cả người mình đều chìm trong kích động, kích động đến run rẩy toàn thân, tựa như mọi lỗ chân lông trên cơ thể đều đang co rút lại, sau đó bị bơm tới nở tung ra, thậm chí còn mang theo một loại cảm giác khó có thể dụ ngôn [1].
[1] : Có rất nhiều cách lý giải về dụ ngôn.
Theo wikipedia, dụ ngôn là một thể loại văn học dưới hình thức những câu chuyện bằng thể loại văn xuôi hoặc thơ nhằm mục đích minh họa cho một hoặc bài học nhân văn hay một triết lý sống.
Theo Kinh Thánh, dụ ngôn là một câu chuyện minh họa, trong đó một ý tưởng cụ thể, quen thuộc được sử dụng để nói về một ý tưởng khác cao siêu khó nắm bắt hơn, thông qua sự tương tự của hai ý tưởng đó.
Theo một vị cha sứ nào đó, dụ ngôn là một thứ ngôn ngữ nói với những người trong cuộc, những người sống trong tình thân với nhau. Ðể hiểu được dụ ngôn, cần phải có hai đức tính quan trọng, đó là tâm hồn rộng mở và ước muốn tìm hiểu.
Nói tóm lại, dụ ngôn trong câu chuyện này là lời nói bao hàm cực kỳ nhiều ý nghĩa ẩn sâu bên trong nó, được sử dụng giữa hai người vô cùng thân thiết với nhau.
Đây là lần đầu tiên chính miệng hắn nói ra cái tên Mai Phù ấy.
Tựa như đã nghẹn cả trăm ngàn năm mới có thể bật ra lời kêu gọi thân thiết nhất…
Ước Nặc nghe được lời nói của Hứa Thâm, không khỏi lộ ra vẻ sửng sốt, và đột nhiên chuyển thành nghi hoặc: "Mai Phù...?"
Hứa Thâm vẫn dùng ánh mắt cháy bỏng nhìn chằm chằm vào ông ta: "Mau cho tôi đáp án!"
Phải biết rằng, Hứa Thâm chưa từng nhắc tới Mai Phù ở trong hiện thực. Nếu nói đủ loại chuyện mà hắn từng trải qua kia đều là hình chiếu của hiện thực, như vậy nhân vật chưa bao giờ được đề cập tới trong "Câu chuyện" kia, sẽ là hình chiếu của cái gì?
Ước Nặc nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc mà chắc chắn của Hứa Thâm, trong lòng mơ hồ cảm thấy đây chính là điểm mấu chốt để trị liệu.
Vẻ mặt ông ta cũng trở nên nghiêm túc, không hề coi lời nói của Hứa Thâm chỉ là vui đùa, ngược lại, ông ta lập tức đi vào phòng bệnh bên cạnh, cầm lấy tập hồ sơ bệnh án lúc trước, bắt đầu lật xem rất nhanh, thậm chí còn rất nhanh lật tới trang cuối cùng trong tờ bệnh án nọ, nhưng vẫn không tìm được nội dung có liên quan tới cái tên kia.
Hàng chân mày trên trán Ước Nặc càng ngày càng nhăn lại, ông ta nói với Hứa Thâm: "Cậu cứ chờ, để tôi đi kiểm tra một chút."
"Hi vọng ông có thể cho tôi một lời giải thích vừa lòng." Hứa Thâm mỉm cười, có vẻ khí định thần nhàn.
Ước Nặc không nói gì, chỉ vội vàng rời khỏi phòng bệnh.
Chờ sau khi cửa phòng bị kéo ra, Hứa Thâm nghe được âm thanh Ước Nặc đang thấp giọng hỏi ma ma về chuyện của Mai Phù ở ngoài cửa.
Sau khi ma ma nghe xong, bà ấy chợt yên lặng một lúc thật lâu, mới thấp giọng nói, có vẻ rất do dự: "Nó... nó thật sự nhắc tới cái tên này?"
"Làm sao vậy? Cái tên này có vấn đề gì sao?" Ước Nặc nghi hoặc hỏi.