Thành Để to lớn như vậy, rồi nội thành, bảy đại gia tộc, cả thế giới Linh Bí kia nữa, nên giải thích tất cả những thứ ấy như thế nào?
Và hắn chém giết nhiều khư như vậy, rốt cuộc chúng là cái gì?
Đúng rồi, khư!
Hai mắt Hứa Thâm chói lòa như điện, hắn chăm chú nhìn Ước Nặc, bình tĩnh hỏi: "Ông nói lọn tóc trên vai tôi được giật từ trên đầu một cô y tá xuống, nhưng trên thực tế, nó vẫn một mực ở cạnh bên tôi, nó tên là Hắc Tuyết. Và những con khư mà tôi từng giết chết kia, ông giải thích về chúng nó như thế nào?"
Ước Nặc nhẹ thở một hơi, nói: "Tôi đã nói rồi, tất cả mọi thứ trong câu chuyện ấy đều là do cậu tưởng tượng ra, và chúng đều là hình chiếu của những thứ thật sự tồn tại trong hiện thực. Cô gái bị cậu giật tóc kia tên là Tiểu Tuyết, vừa tới làm tại phòng khám của Tiểu Triệu không lâu đã được bố trí qua chăm sóc cho cậu, sau đó bị cậu tập kích."
"Còn những thứ gọi là "Khư" mà cậu vừa nói tới, chúng đều là những tồn tại được tạo thành từ quá trình cậu kết hợp giữa hiện thực và suy nghĩ chủ quan của bản thân mình, bao gồm cả những năng lực mà cậu đã kể ra kia."
"Cậu cứ cẩn thận ngẫm lại mà xem, cậu có cảm nhận được năng lực của bản thân hay không? Theo tôi, những năng lực mà cậu nói tới, đều được tối ưu hoá dựa vào một điểm gì đó của sự vật trước mặt. Ví dụ như sợi khư, rồi đến xiềng xích mà cậu nói tới, chúng nó chính là sản phẩm của trí tưởng tượng sau khi cậu nhìn thấy xiềng xích mà thôi. Hơn nữa, cậu còn ảo tưởng rằng, bản thân đã thông qua một loại phương thức nào đó, để đoạt lấy năng lực của đối phương, từ đó làm suy nghĩ chủ quan của cậu càng trở nên sâu sắc, thậm chí cậu còn cho rằng chính mình có thể thi triển được nó."
"Nhưng trên thực tế, quá trình mà cậu cho là tu luyện, là trở nên mạnh mẽ, chúng đều là dấu hiệu cho thấy bệnh trạng của cậu đang dần dần trở nên nghiêm trọng, và cậu đã trộn lẫn những điều mình mắt thấy tai nghe và suy nghĩ chủ quan của bản thân vào cùng một chỗ."
Ước Nặc nói: "Nếu không, cậu cho rằng một người bình thường vẫn còn có thể tiếp tục duy trì sự bình thường của mình sau khi trải qua hết thảy những gì cậu từng trải qua ư?"
Vấn đề này thực sự đã đánh thẳng vào lòng người.
Hứa Thâm đang muốn cãi lại, nhưng khi há miệng, hắn chợt nghẹn ngào, ngưng bặt, bởi vì bản thân hắn cũng không biết mình nên nói gì.
Hắn nhìn Ước Nặc trước mắt, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một loại xúc động mãnh liệt, đây là đối phương đang thí nghiệm cho hắn ư?
Và biện pháp duy nhất để hắn giải thoát khỏi lần thí nghiệm này, chính là xóa bỏ ảo cảnh "Hiện thực" trước mắt?
Nói như vậy, có lẽ biện pháp để giải quyết chính là giết chết Ước Nặc trước mắt.
Hoặc là, chế tạo một tồn tại siêu hiện thực nào đó, để đánh vỡ thứ hiện thực mà đối phương đã thiết lập nên này.
Suy cho cùng, ở trong mắt đối phương, toàn bộ những gì mà hắn kể ra, đều là sản phẩm của trí tưởng tượng.
Vậy một khi tại chính phương diện này, phát sinh một thứ gì đó siêu hiện thực, cũng tương đương với hết thảy những gì đối phương nói đều là vô nghĩa.
Nhưng... Phải làm như thế nào mới có thể chế tạo nên một sự kiện siêu hiện thực?
Hiện giờ, Hứa Thâm không cảm nhận được khư lực trong cơ thể, và lúc này, trạng thái của hắn hệt như một vụ dân trước khi chưa mở mắt, điểm khác nhau duy nhất giữa hai người là hắn vẫn có thể mở to mắt.
Đúng rồi, vụ dân.
"Tôi còn nhìn thấy vụ dân ở xung quanh, ông sẽ giải thích chuyện này như thế nào?" Hứa Thâm lại nhìn Ước Nặc, nói từng chữ một.
Ước Nặc không lập tức trả lời, chỉ đưa mắt nhìn ma ma bên cạnh, sau đó có chút thổn thức nói: "Nói đến chuyện này thì không thể không nói đến tư liệu của cậu. Dựa theo những tin tức mà ma ma của cậu cung cấp, khi còn nhỏ, cậu chính là một thiên tài."
"Thiên tài?"
"Đúng vậy, cậu có khả năng quan sát phi phàm, chỉ số thông minh vượt quá người bình thường. Cậu đã gọi chung những con người luôn đi theo một quỹ tích cuộc sống đã được định sẵn, là vụ dân, và cho rằng bọn họ chính là những bộ máy móc sinh mệnh bằng xương bằng thịt, có sự sống nhưng luôn tuân theo một thứ "Trình tự" nào đó. Không thể không nói, cảm thụ như vậy rất chính xác."
Hứa Thâm chăm chú nhìn ông ta một cái, lại hỏi: "Vậy bảy đại gia tộc thì sao?"
"Đó là bảy bệnh viện tâm thần nổi danh của thành phố này. Là khi ma ma của cậu đang tìm kiếm bệnh viện, có cậu ở bên cạnh, bà ấy đã vô tình tiết lộ tin tức. Rồi sau khi cậu nghe được điều này, lại thông qua suy nghĩ chủ quan của mình mà thiết lập nên." Ước Nặc nói.
Còn... Thế giới Linh Bí thì sao?
Hứa Thâm rất muốn hỏi về nó, nhưng ngẫm nghĩ một hồi, hắn lại do dự.
Hắn thực sự không biết Ước Nặc trước mắt là bản thân của ông ta hay chỉ là ý thức của ông ta kéo dài ra thôi.
Nhưng thế giới Linh Bí vốn là một trong những bí ẩn sâu nhất của hắn, một khi bị bại lộ, nhất định phải diệt khẩu.
Hứa Thâm suy nghĩ một hồi, cuối cùng đã lựa chọn giữ lại thông tin này.
Hơn nữa, trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy, dù hắn thực sự nói ra, hơn phân nửa, đối phương vẫn tìm được lý do để giải thích.
"Trong câu chuyện mà cậu tưởng tượng ra, có đề cập đến rất nhiều tri thức, điều này cũng đủ để chứng minh rằng cậu có một bộ não của thiên tài. Đáng tiếc giữa thiên tài và kẻ điên, thường chỉ cách nhau một đường kẻ nhỏ."
Ước Nặc lộ vẻ mặt tiếc nuối, nói: "Nói rõ ràng hơn một chút, chẳng lẽ cậu không phát hiện, trong câu chuyện mà cậu tự tưởng tượng ra kia, trí nhớ thời thơ ấu thực mỏng manh sao? Cậu không có bạn bè, cũng không có họ hàng thân thích sao? Trên thực tế, cậu đã tự chủ che giấu đi một bộ phận trí nhớ ở thời kỳ bình thường của mình. Tôi tin rằng cậu cũng nhận ra điều ấy, bởi vì trước mắt cậu, đoạn ký ức gây ấn tượng sâu sắc nhất, chính là thời kỳ cậu phát bệnh, cũng là mấy tháng khi cậu ở nhà, bệnh tình bắt đầu chuyển biến xấu, cho đến đủ loại chuyện tiếp diễn về sau này ..."
Hứa Thâm kinh ngạc nhìn ông ta, sắc mặt hắn dần trở nên khó coi.
Ngay tại thời khắc này, trong lòng hắn không khỏi sinh ra một tia dao động.
Chẳng lẽ… những điều ông ta nói đều là sự thật?
Và nơi này... mới là hiện thực?
Là một hiện thực không có khư, không tồn tại quái vật?
Quá trình lột da kia là trị liệu bằng điện, bảy đại gia tộc là bảy bệnh viện tâm thần... Và hết thảy những chuyện kia đều là suy nghĩ chủ quan của hắn? !