Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 729 - Chương 729. Không Thể Suy Nghĩ Nữa Nếu Không Chính Hắn Sẽ Thật Sự Bị Điên Mất!

Chương 729. Không Thể Suy Nghĩ Nữa Nếu Không Chính Hắn Sẽ Thật Sự Bị Điên Mất! Chương 729. Không Thể Suy Nghĩ Nữa Nếu Không Chính Hắn Sẽ Thật Sự Bị Điên Mất!

"Con cứ ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ Ước Nặc đi, ông ấy đáng tin cậy hơn bác sĩ Triệu. Nơi này là bệnh viện tốt nhất, còn ông là bác sĩ vô cùng nổi tiếng đó." Hốc mắt ma ma nhuốm lệ, nhưng bà ấy nhanh chóng gạt nó đi, sau đó dịu dàng nói với Hứa Thâm.

Hứa Thâm quan sát giọng nói, dáng điệu và nụ cười của bà, trong lòng có chút hoảng hốt, rồi yên lặng gật gật đầu.

"Chúng ta uống thuốc trước đã, đừng để lỡ thời gian." Ma ma lấy ra bình thuốc, rồi đổ mấy viên từ bên trong ra.

Hứa Thâm nhìn mấy viên thuốc màu đỏ kia, trong lúc hoảng hốt, tựa như hắn vừa trông thấy mấy quả dâu tây, hoặc là vài viên nhãn cầu chuyển động.

Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu, chăm chú nhìn ma ma trước mắt: "Người là chân thật sao?"

Ma ma ngẩn ra, nhưng ngay sau đó, vẻ mặt của bà lập tức trở nên khổ sở: "Ma ma đương nhiên là thật."

"Vậy vì sao con lại ở chỗ này?" Hứa Thâm vẫn chăm chú nhìn bà ấy, tiếp tục.

Ma ma lau nước mắt, nói: "Đều do ma ma sơ ý, ngay từ đầu không coi trọng bệnh tình của con, đợi cho đến khi nó chuyển biến xấu, đã không còn trị liệu kịp nữa rồi... ."

"Con bị bệnh gì?" Hứa Thâm không vội vàng cãi lại bà ấy, chỉ nhìn chăm chú vào vị ma ma trước mắt, tiếp tục đặt câu hỏi.

"Bác sĩ nói con mắc chứng nghi bệnh [1]." Ma ma nói: "Nhưng nghiêm trọng hơn bình thường, bởi vì con cho rằng hiện thực là hư ảo, lại tin tưởng hư ảo chính là hiện thực. Được rồi, không sao cả, chỉ cần con nghe lời ma ma nói, chịu uống thuốc đúng hạn, phối hợp với quá trình trị liệu của bác sĩ, bệnh của con vẫn có thể chữa khỏi."

[1] : Chứng nghi bệnh, tiếng Anh: hypochondria. Khi một người mắc chứng nghi bệnh, người đó thường tin - hoặc bị ám ảnh - rằng mọi biểu hiện trên cơ thể đều là dấu hiệu của bệnh tật nghiêm trọng, kể cả khi không có bằng chứng nào cho thấy người đó bị bệnh. Thậm chí những người này còn cho rằng những hoạt động bình thường của cơ thể như: tim đập, đổ mồ hôi, và sự tiêu hóa trong ruột là triệu chứng của một hay nhiều loại bệnh nào đó.

Vẻ mặt Hứa Thâm lập tức trở nên lạnh lùng, nói: "Chứng nghi bệnh thuộc loại bệnh tinh thần, nói như vậy nơi này là bệnh viện tâm thần?"

"Nơi này là phòng khám tư nhân của tôi." Ước Nặc đang đứng ngoài, hơi nghiêng người qua, nói: "Lúc trước, cậu từng nằm trong phòng khám tư nhân của Tiểu Triệu bên kia, nhưng vì phát bệnh mà tạm thời bị đưa đến bệnh viện tâm thần. Có vài người được đưa đi cùng cậu, trong số bọn họ có người đã lưu lại ở bệnh viện tâm thần. Là ma ma của cậu lo lắng cho cậu mới dùng giá cao nhờ người ta đưa cậu rời khỏi nơi ấy."

"Bởi vì một khi bệnh viện tâm thần bên kia ghi tên cậu vào hồ sơ, nghĩa là cậu hoàn toàn bị định tính (nôm na là bị phán định là điên rồi), thì có làm cách nào cũng không thể rời đi được nữa."

"Tạm thời trước mắt, vẫn chưa ghi nhận trường hợp mắc bệnh tâm thần nào được chữa khỏi, hoặc là nói, số lượng những người như vậy cực nhỏ."

Hứa Thâm chăm chú nhìn Ước Nặc đang biên soạn "Hiện thực", không khỏi cười lạnh, nói: "Nếu không có tiền lệ chữa khỏi, thì ông dựa vào cái gì mà cảm thấy tôi có thể được chữa khỏi? Và ông vừa nói, vẫn còn những người khác đi cùng tôi, vậy bọn họ là ai?"

"Tôi nói cực ít trường hợp được chữa khỏi, là chỉ những ca bệnh trong bệnh viện tâm thần." Vẻ mặt Ước Nặc vẫn bình tĩnh nói: "Một khi tiến vào nơi đó, chung quanh đều là người bệnh, gần như cậu không thể nhận được phương pháp trị liệu hiệu quả, nhưng ở phòng khám tư nhân của chúng tôi, cậu có thể được chữa khỏi."

"Về phần những người mà cậu vừa hỏi, khẳng định là cậu có ấn tượng với bọn họ. Bọn họ gồm hai nữ, một nam, một người tên là Mục Tuyết, một người tên là Lý Mỹ Nhã, một người tên là Tiểu Dã."

Ước Nặc nói: "Cô gái tên Mục Tuyết kia đã được chuyển tới phòng khám khác, chị gái của cô tên Lý Mỹ Nhã kia chính là y tá trưởng của phòng khám nọ, về phần cậu thanh niên tên Tiểu Dã, tên thật của cậu ấy là Lý Dã, bị chẩn đoán là mắc chứng hưng cảm [2]."

[2] : Hưng cảm là hội chứng đặc trưng bởi tình trạng hưng phấn của cơ thể, biểu hiện rõ như cảm xúc hưng phấn, khí sắc tăng, hoạt động tăng, tư duy hưng phấn kèm các dấu hiệu rối loạn thực thể như mất ngủ, thèm ăn, gia tăng khả năng hoạt động tình dục, sụt cân… Hưng cảm còn là triệu chứng xảy ra ở những người bị rối loạn lưỡng cực I – người bệnh có ít nhất một giai đoạn hưng cảm hoặc một giai đoạn hỗn hợp. Trong thực tế, ngoài giai đoạn hưng cảm hoặc hỗn hợp, bệnh nhân thường có thêm một hoặc nhiều giai đoạn trầm cảm chủ yếu.

Sắc mặt Hứa Thâm khẽ biến, không nghĩ tới đối phương còn biết cả tên Mục Tuyết.

Nói như vậy, trí nhớ của hắn thật sự bị lục lọi rồi?

Hoặc… những gì đang xảy ra tại thời điểm này chính là sản phẩm do ý thức của hắn đang tự động bổ sung thêm?

"Ông đừng có nói bậy..." Hứa Thâm vừa muốn mở miệng quát mắng, nhưng bỗng nhiên hắn lại trở nên sững sờ.

Bởi vì mấy cái tên này được xếp cùng một chỗ... khiến cho hắn nghĩ tới lần đầu tiên mình ra khỏi thành. Khi ấy, Liễu cục triệu tập hắn đến, và trong số những đội viên còn lại có Mục Tuyết, Mỹ Nhã và Tiểu Dã, cả Sở Bạch cùng với Vương Đại Gia nữa.

Chẳng lẽ… bệnh viện tâm thần trong miệng đối phương, chính là ngoài tường?

Hứa Thâm nghĩ đến mảnh sương mù tràn ngập, không nơi nào không có ở ngoài tường, cùng với những cái xác có thể hấp thu sương mù, để không ngừng chữa trị bản thân, bỗng nhiên trong lòng hắn dâng lên một loại cảm giác không rét mà run.

Phải chăng ngụ ý của sương mù chính là nhận thức mịt mù của bản thân hắn về hoàn cảnh xung quanh mình?

Còn những cái xác kia lại tượng trưng cho những người mắc bệnh tâm thần mà hắn từng nhìn thấy bên trong kia? Bởi vì bọn họ không có ý thức của riêng mình, nên mới trở thành những bộ xác rỗng đi lang thang khắp nơi?

Bỗng nhiên Hứa Thâm nghĩ đến tầng sương mù vẫn luôn che phủ khắp thành Để và nội thành.

Là cả thế giới đều bị bao phủ bởi sương mù.

Chẳng lẽ... chúng chính là những phần mà hắn không thể nhận thức được, nên mới dùng sương mù để che đi?

Không không!

Đột nhiên Hứa Thâm nắm chặt hai tay, ánh mắt trở nên sắc bén, đầy dữ tợn, không thể tiếp tục suy nghĩ theo phương hướng như vậy được, nếu không chính hắn sẽ thật sự bị điên mất!

Hứa Thâm tuyệt không tin tưởng, đủ loại chuyện mà hắn từng trải qua đều là “Câu chuyện” mà chính bản thân hắn tự tưởng tượng.

Bình Luận (0)
Comment