"Nhưng ở bên kia tôi cũng cảm nhận được đau đớn, hơn nữa nó còn mãnh liệt hơn bên này!" Hứa Thâm vừa nghĩ đến một chuyện gì đó không nên nhớ lại, trong ánh mắt hắn lập tức hiện lên một tia dữ tợn.
"Nghe nói đoạn thời gian trước, bọn họ từng trị liệu cho cậu bằng điện giật..." Ước Nặc cầm một tập tài liệu ở bên cạnh lên, nhẹ giọng nói: "Có khả năng cậu đã chuyển vị trí của những tình huống mà mình từng trải qua, sau đó tưởng tượng nó thành một loại tình huống khác, sau đó bổ sung vào câu chuyện mà tự bản thân cậu tưởng tượng ra."
"Trị liệu bằng điện?" Hứa Thâm nghĩ đến cảm giác đau đớn khi bị lột da kia, nỗi đau ấy đến từ khắp nơi trên cơ thể hắn, từ trên xuống dưới, vậy mà đối phương lại nói đó là một loại tưởng tượng bị kéo dài, xuất hiện sau khi hắn trải qua quá trình trị liệu bằng điện.
"Ông đang lục lọi trí nhớ của tôi?" Sắc mặt Hứa Thâm lập tức âm trầm xuống, nếu không trực tiếp lục lọi một bộ phận hồi ức của hắn, đối phương tuyệt đối không thể dùng loại trị liệu bằng điện ấy đến để mê hoặc hắn được.
Trừ phi, trước mắt đều là ảo giác, là ý niệm trong đầu hắn đã bị một loại phương pháp dẫn đường nào đó tiến hành bổ sung cho trí tưởng tượng.
"Cũng không, tôi không thể lục lọi trí nhớ của cậu được. Là chính cậu đã kể những câu chuyện kia, và những gì tôi biết cũng chỉ thông qua những lời chính miệng cậu tự thuật lại mà thôi." Ước Nặc lắc đầu: "Xin hãy tin tưởng vào chuyên ngành của tôi, chỉ cần cậu chịu ngoan ngoãn phối hợp, tôi nhất định có thể chữa khỏi cho cậu."
"Là thật hay giả, tôi thử xem sẽ biết." Gương mặt Hứa Thâm đã bình tĩnh trở lại, hắn không cho phép trí nhớ của bản thân bị người khác lục lọi, bởi vậy, trong lòng hắn lập tức yên lặng kêu gọi Hải Tước.
Nếu đây là khung cảnh được xây dựng nên từ một loại năng lực, thì Hải Tước sẽ có biện pháp gọi hắn tỉnh dậy.
Nhưng Hứa Thâm liên tiếp kêu gọi vài lần, lại phát hiện những lời kêu gọi của bản thân tựa như đá chìm đáy biển.
Sắc mặt hắn khẽ biến, hắn vội vàng cúi đầu nhìn về phía lồng ngực của mình.
Nơi đó có băng vải quấn quanh.
Ước Nặc chú ý tới ánh mắt của Hứa Thâm, lại mở miệng nói: "Lúc trước cậu từng nổi điên, đã tự cào ngực mình, nhưng chỉ là vết thương ngoài da thôi, không cần lo lắng."
Sắc mặt Hứa Thâm khẽ biến, nghĩa là lời hắn kêu gọi Hải Tước đã bị ngăn cách rồi?
Hoặc ngay lúc này, chính bản thân hắn đang ở trong vách ngăn ý thức?
Hắn nhìn sang cánh tay của mình, liền trông thấy ở nơi đó có một lọn tóc quấn quanh, trong lòng không khỏi thở nhẹ một hơi.
Hắc Tuyết vẫn còn ở đây.
"Giúp anh đi." Hứa Thâm lập tức nói.
Ước Nặc nhìn thấy Hứa Thâm nói chuyện với lọn tóc trên vai, không khỏi thở ra một hơi, nói: "Lúc trước cậu cũng lẩm bẩm lầm bầm với lọn tóc này, nhưng lọn tóc ấy xuất hiện từ khi cậu cào bị thương một cô y tá, rồi cứng rắn giật xuống một lọn tóc từ trên đầu đối phương."
"Câm miệng!" Hứa Thâm không nhịn được, lập tức há miệng rống giận, cảm xúc dao động bất ổn.
Ước Nặc nói: "Chẳng mấy khi cậu thức tỉnh như thế này, trong mấy ngày nay, cậu hãy chậm rãi tìm tòi, cảm nhận thêm đi. Cậu phải hiểu rằng, toàn bộ những câu chuyện trong tư tưởng của cậu, đều là tình huống có thật trong hiện thực kéo dài ra, bao gồm cả những người là đồng bọn, là người nhà mà cậu từng nói nữa, trên thực tế, những người ấy chính là người chung phòng bệnh với cậu lúc trước."
"Nhưng hiện tại cậu đã chuyển viện đến nơi này của tôi rồi. Lúc trước, khi mơ mơ màng màng, cậu từng nói, nơi này là nội thành, tạm thời cứ coi là vậy cũng được, nhưng nơi này của tôi là khu phòng bệnh đặc biệt dành cho cậu, cậu ở nơi này sẽ không tiếp tục bị quấy rầy thêm nữa, có thể an tâm dưỡng bệnh rồi."
Cơn phẫn nộ vẫn cuồn cuộn, sôi trào trong mắt Hứa Thâm, hai tay hắn gắt gao nắm chặt lại, nhưng tới cuối cùng vẫn cố kiềm chế để bản thân bình tĩnh lại.
Hắn lạnh lùng nhìn Ước Nặc: "Nếu đây là thí nghiệm, thì tôi sẽ cùng quan sát với ông."
Ước Nặc thấy Hứa Thâm vẫn một mực kiên trì với cách nghĩ của bản thân, không khỏi khẽ lắc đầu: "Vậy cậu hãy thoải mái nghỉ ngơi đi, một lát nữa, tôi sẽ cho ma ma của cậu đi tới đây cho cậu uống thuốc."
Nói xong, ông ta liền đứng dậy rời đi.
Ngay trước khi ông ta rời đi, bỗng nhiên Hứa Thâm lại nói: "Nếu chờ đến khi thí nghiệm chấm dứt, mà tôi giết chết ông, có phải hết thảy những thứ xuất hiện ở nơi này, từ nay về sau sẽ biến mất hay không?"
Bước chân Ước Nặc thoáng ngừng lại, ông ta xoay người nhìn chăm chú vào hắn: "Nếu làm như vậy, cậu sẽ hoàn toàn mất khống chế, mà hoàn toàn mất khống chế lại có nghĩa là tới cuối cùng, cậu vẫn không thể xuất viện được, và quãng đời sau này của cậu, sẽ phải trôi qua ở nơi đây."
Nói xong, ông ta xoay người rời đi.
Hứa Thâm thu hồi ánh mắt, tựa vào trên giường, lặng lẽ nhìn trần nhà trắng như tuyết.
Không thể không nói, hết thảy mọi thứ chung quanh đều vô cùng chân thật.
Nhưng Hứa Thâm hiểu, hết thảy những chuyện xảy ra ở bên ngoài cũng không phải là giả tạo, và những gì hắn từng trải qua kia, tuyệt đối không phải một câu chuyện, cũng không phải là tưởng tượng do tiềm thức của bản thân hắn kéo dài ra.
Hứa Thâm suy tư hồi lâu, bỗng nhiên ý niệm trong đầu khẽ động, hắn đưa tay cởi bỏ băng gạc trên ngực, liền nhìn thấy một vết cào máu thịt lẫn lộn.
Mà những đường cong từ vết cào nọ lại mơ hồ phác họa nên một gương mặt.
Hứa Thâm nhíu mày, quấn lại lớp băng gạc, không tiếp tục nghĩ nhiều thêm nữa.
Không bao lâu sau, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, Ước Nặc và một bóng người đi vào.
Hứa Thâm vừa nhìn thấy bóng người kia, lập tức trở nên sửng sốt.
Đúng là ma ma.
Nhưng lúc này, nửa người dưới của ma ma không phải chân nhện nữa, thoạt nhìn dáng vẻ bà ấy thật dịu dàng, hiền lành.
Ước Nặc gật gật đầu với ma ma của hắn, rồi lui ra ngoài cửa.
Ma ma lại đi đến phía trước giường bệnh của Hứa Thâm, mừng rỡ nhìn hắn: "Con có thể nhận ra ma ma không?"
"Đương nhiên là có." Hứa Thâm kinh ngạc nói.
Ngay cả "Ma ma" cũng xuất hiện tại nơi này?
Đến tột cùng là Ước Nặc kia đã lục lọi trí nhớ của hắn tới trình độ nào rồi... trong mắt Hứa Thâm không khỏi lóe ra sát ý.