Hứa Thâm gật gật đầu, hắn không có bất cứ lo lắng gì.
Dù sao cũng có người nhiều bảo hộ hắn như vậy.
"Ông dùng năng lực dẫn đường sao?" Hứa Thâm hỏi.
Đồng thời, cũng có một hình người đứng lên từ bên trong cái bóng vẫn lặng yên ở sau lưng hắn, đúng là Mặc Vệ.
Ước Nặc ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Mặc Vệ đứng bên người Hứa Thâm, vẻ mặt rất bình tĩnh: "Tinh thần lực của cậu không kém. Đây là chuyện tốt, nó cho thấy rằng cậu không dễ mất khống chế, nhưng đồng thời, nó cũng là chuyện xấu, bởi vì một khi người như cậu mất đi khống chế, sẽ càng khó bày ra trọn vẹn hơn. Ừm… nói đơn giản thế này, càng là người có tín niệm mạnh mẽ, càng không dễ bị ảnh hưởng, nhưng một khi người như vậy bị ảnh hưởng, thường không thể thay đổi được, chỉ biết không ngừng đi về hướng hủy diệt mà thôi..."
Hứa Thâm thấy ông ta có thể nhìn thấy Mặc Vệ, cũng không tiếp tục thử nữa, lại để cho Mặc Vệ quay về trong cái bóng.
Ước Nặc đạt được tín nhiệm từ phía Hứa Thâm, cũng không tiếp tục khách khí thêm. Ông ta lập tức để Hứa Thâm nằm thẳng trên ghế tựa, rồi đưa tay chạm lên trán hắn, nhẹ giọng nói: "Đừng khẩn trương, hãy thả lỏng ..."
Hứa Thâm chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng xuyên thấu qua mí mắt, hắn vẫn có thể nhìn thấy vẻ mặt của Ước Nặc, tựa như lúc trước khi hắn chưa mở mắt, có thể bí mật dò xét tình huống xung quanh.
Lúc này, vẻ mặt của đối phương vẫn bình tĩnh như cũ, không đột nhiên để lộ ra vẻ mặt quái dị gì khác.
Sau đó, Hứa Thâm liền cảm nhận được một luồng lực lượng thẩm thấu tiến vào, lôi kéo thân thể hắn. Hắn có cảm giác dường như thân thể mình đột nhiên rơi xuống từ trên không trung, rơi vào trong mây mù, toàn thân đều mềm mại, tiếp theo là thẳng tắp rơi xuống ...
Ý thức Hứa Thâm của dần dần hôn mê.
Nhưng trước khi hôn mê, hắn đã nghĩ tới Hải Tước, và trong đầu thầm giao thân thể của chính mình cho Hải Tước.
Nếu lão nhân nọ có ý đồ tập kích hắn vào lúc này, sẽ có Hải Tước và Hắc Tuyết đến bảo hộ.
...
...
Hô!
Hứa Thâm có cảm giác bản thân vừa nghẹt thở, rồi đột ngột mở mắt ra.
Nhưng cảm giác nhoi nhói rất nhỏ như kim châm cứ quấn quanh trên người hắn, hắn khẽ giật mình, và mờ mịt ngẩng đầu quan sát chung quanh.
Nơi này là một gian phòng cực lớn và trắng như tuyết.
Đây là... phòng bệnh?
Lúc này, Hứa Thâm đã nhìn thấy bản thân đang nằm trên một chiếc giường bệnh, ở cổ tay đang quấn băng gạc và ống truyền dịch, ngoài ra còn có một lớp băng vải thật dày đang trói buộc thân thể hắn, cả dưới mắt cá chân cũng như vậy, chúng nó đang cột chặt thân thể hắn vào cái giường bệnh kia, tựa như đang lo lắng hắn sẽ chạy trốn mất.
"Cậu tỉnh rồi." Một âm thanh nhẹ nhàng mà quen thuộc vang lên.
Hứa Thâm quay đầu nhìn lại, bên giường là một vị bác sĩ đầu trọc, mặc áo blouse trắng, vẻ mặt hiền hoà, trước ngực đối phương có đeo một cái vòng cổ chữ thập màu vàng, đúng là Ước Nặc.
"Đừng khẩn trương. Cậu cứ ở trong này nghỉ ngơi thoải mái chừng vài ngày, Tiểu Triệu đã giới thiệu cậu cho tôi, tôi nhất định sẽ chữa khỏi cho cậu." Ước Nặc mỉm cười nói.
Tiểu Triệu?
Là Triệu Âm Nguyệt sao?
Hứa Thâm sửng sốt, hắn muốn giãy giụa ngồi dậy, nhưng cả người truyền tới một đợt vô lực. Hắn thử điều động khư lực trong cơ thể, và kinh ngạc phát hiện bản thân không thể cảm nhận được một chút khư lực nào cả, cả người chỉ truyền tới những cơn đau đớn rất nhỏ, và loại đau đớn này đều đến từ lỗ thủng do kim đâm và vết bầm tím ở khắp nơi trên cơ thể.
"Nơi này chính là khu vực thí nghiệm của ông?" Hứa Thâm nhíu mày, hắn đưa mắt nhìn bốn phía.
Đây là một phòng bệnh chuyên biệt, bên ngoài cũng vô cùng im lặng, chung quanh còn không có lấy một cô y tá nào.
Thật hiển nhiên, tình cảnh trước mắt đều là giả dối, và những chi tiết nhỏ nhặt không thể bố trí đúng chỗ.
"Không phải thí nghiệm, là trị liệu." Ước Nặc mỉm cười, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, không chút khác thường, nói: "Cậu đừng lo lắng, tôi sẽ không coi cậu là dị loại. Tôi đã gặp rất nhiều người mắc phải tình huống như cậu, chỉ cần cậu uống thuốc đúng hạn, sớm muộn gì cũng sẽ khôi phục thôi."
"Uống thuốc?" Hứa Thâm nhướng mày, bình tĩnh nói: "Tôi không biết ông đang nói cái gì, nếu đây là thí nghiệm của ông, tôi cần phải phối hợp với ông như thế nào?"
"Phối hợp ư?" Ước Nặc lộ vẻ sửng sốt, nhưng rất nhanh đã chuyển thành tươi cười: "Tôi rất ít khi gặp phải người bệnh yên lặng như cậu, nếu có thể, tôi muốn nghe cậu tâm sự về những câu chuyện trong tư tưởng của cậu."
"Câu chuyện gì cơ?"
"Chính là những câu chuyện về "Khư" mà cậu vẫn nói đó." Ước Nặc kéo một chiếc ghế dựa từ bên cạnh qua, ngồi xuống gần mép giường bệnh của Hứa Thâm, từ tốn nói: "Cậu có thể chậm rãi nhớ lại và chậm rãi nói ra."
"Đây cũng được coi là một loại trắc nghiệm tinh thần?" Hứa Thâm hơi nhướng mày: "Thông tin về khư vốn không phải một câu chuyện. Ông của hiện tại là ảo giác do năng lực xây dựng nên hay là ý thức của người thật?
"Đương nhiên tôi là người thật." Ước Nặc chăm chú nhìn Hứa Thâm, nói: "Chẳng lẽ cậu cho rằng, những câu chuyện kia đều là chân thật?"
Hứa Thâm không khỏi nở nụ cười, nói: "Hóa ra thí nghiệm mà ông nói chính là kế hoạch nhằm dao động ý thức và tín niệm của tôi? Ông là người thật... Vậy ông vừa quẹt của tôi bao nhiêu tiền?"
"Tôi không phụ trách lấy tiền, có khả năng chuyện đó là suy nghĩ chủ quan của cậu." Ước Nặc cầm cây thánh giá trong ngực lên, nói: "Con tin ngưỡng Jesus, thương mến thế nhân. Kỳ thật những câu chuyện mà cậu nói đều xảy ra trong hiện thực, chỉ khác một điều là cậu tự cho thêm vào đó những phán đoán của bản thân để tiến hành bổ sung vào. Và trên thực tế, những con khư mà cậu nói chính là ma quỷ biến hóa ra. Người ở lại bệnh viện lâu, trong đầu suy tưởng tới những chuyện quỷ quái linh tinh cũng là lẽ bình thường."
Hứa Thâm đưa mắt nhìn cây thánh giá màu vàng trước ngực ông ta, trong đầu hiện lên hai chữ "Thần phụ".
Hắn cười lạnh nói: "Ông nói khư là ma quỷ? Vậy ông có loại bằng chứng gì có thể chứng minh hết thảy những thứ trước mắt là chân thật?"
"Hết thảy những thứ trước mắt chính là cảm nhận vào ngay lúc này của cậu, và tất cả những cảm nhận đó đều có thể chứng minh đây là chân thật." Ước Nặc nói: "Nếu nơi này là mộng cảnh, khi cậu bị đau đớn kích thích đã sớm tỉnh lại rồi."