"Hình thái thứ hai tìm tới chỗ của tôi, hoặc là bản thân đã bước đến ranh giới mất khống chế, không còn năng lực khống chế chính mình nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào trạng thái cuồng bạo [1], hoặc là muốn đánh sâu vào cảnh giới quân vương, mới đến để kiểm nghiệm trạng thái tinh thần của mình." Ước Nặc xoay người ngồi vào chiếc ghế chân cao bên cạnh, nói: "Nhìn dáng vẻ của cậu, hẳn là loại thứ hai."
[1] : nguyên văn là bạo tẩu 暴走, khái niệm này chỉ một con người đã bị đả kích quá sâu, phạm vi cảm xúc dao động lớn, xuất hiện trạng thái hoặc hành vi cuồng bạo khác thường, không thể khống chế được.
"Ừm."
Hứa Thâm không có phủ nhận, ngược lại còn dò hỏi: "Đánh sâu vào quân vương có liên quan rất lớn đến trạng thái tinh thần sao?”
"Không lớn." Ước Nặc trả lời cực kỳ dứt khoát: "Chỉ có một chút ảnh hưởng mà thôi, nhưng muốn đánh sâu vào thành quân vương, vốn dĩ đã có xác suất vô cùng thấp, không đến 5%, mà ảnh hưởng của trạng thái tinh thần… lại là chừng 2%."
Vậy là gần một nửa rồi... Hứa Thâm thầm nghĩ trong lòng, ảnh hưởng này đã đủ lớn rồi.
“Nên thí nghiệm như thế nào, có cần tôi làm cái gì không? Hay là ông viết đề bài để cho tôi lựa chọn?" Hứa Thâm hỏi.
Ước Nặc mỉm cười nói: "Đừng nóng vội, cậu cần biết phí dịch vụ ở bên tôi trước đã, phí kiểm tra đo lường một lần là một ngàn vạn. Nếu cậu gần đi đến biên giới mất khống chế rồi, muốn tôi giúp cậu điều chỉnh trở lại, phí dụng sẽ cao hơn một chút."
"Đắt như vậy?" Hứa Thâm có chút ngoài ý muốn: "Không phải ông là thần phụ sao?"
“Hiện tại tôi là bác sĩ."
Được rồi... Hứa Thâm cũng không rối rắm quá mức trên phương diện này, chỉ một ngàn vạn mà thôi.
Phải biết rằng, với giá trị con người hiện giờ của hắn, thì bỏ ra con số này cũng chẳng khác gì bỏ ra mười đồng tiền.
Nói cho cùng, gần như cả khu Hắc Quang và khu Vô Miên đều nằm dưới quyền điều khiển của hắn, tùy tiện mang đi vài vị phú hào tìm cái cớ giết chết, đều có thể thu thập đến mấy ngàn vạn.
"Nếu cậu đồng ý, xin trả phí trước." Ước Nặc nhìn thấy Hứa Thâm không để lộ ra phản ứng cảm xúc, lập tức mỉm cười nói.
"Không trị liệu trước sao?"
"Thật có lỗi, chúng tôi đều chú trọng hơn tới chuyện trả tiền trước rồi mới trị liệu." Ước Nặc nói: "Không thấy được tiền, tôi rất khó có tâm trạng mà xem bệnh cho cậu."
"…Được rồi." Hứa Thâm lấy một tấm thẻ đỏ từ trong lòng ra, nói: "Tôi không có nhiều tiền mặt như vậy, bên này của các ông có thể quẹt thẻ hay không?"
"Thẻ của thương minh Hồng Liên?" Ước Nặc liếc mắt nhìn bề mặt tấm thẻ của Hứa Thâm một cái, lạnh nhạt tiếp nhận: "Gửi tiền tiết kiệm ở ngân hàng thuộc loại thương minh nhỏ này thực sự không đáng tin cậy. Tôi đề nghị cậu hãy tìm thương minh của bảy đại gia tộc sẽ có bảo đảm hơn một chút... Kỳ thật tôi muốn nói rằng, loại thương minh nhỏ này có ít điểm giao dịch hơn, rút tiền không tiện, bọn họ còn không cung cấp dịch vụ tới tận nhà, thái độ vô cùng không tốt... Ừm, dù sao tôi cũng không gửi tiền ở chỗ bọn họ."
Ông có ổn không vậy? Sao lại có oán niệm lớn đến thế với một cái thương minh...
Hứa Thâm có chút nghẹn lời nhìn thoáng qua vị lão nhân phía đối diện, trong lòng bắt đầu hoài nghi, đối phương thật sự có thể kiểm tra đo lường trạng thái tinh thần của hắn chứ?
Vì sao hắn lại có cảm giác trạng thái tinh thần của chính lão nhân này cũng đang có chút vấn đề...
"Thương minh của bảy đại gia tộc cũng không đáng tin cậy lắm, bảy đại gia tộc cũng sẽ bị thay đổi mà." Hứa Thâm nghĩ đến tình cảnh của Giang gia, rồi tùy ý lên tiếng nói.
Thẻ ngân hàng thương minh Hồng Liên trong tay hắn, đến từ thành Để, bọn họ cũng chính là một trong ba đại thương minh tại thành Để.
Đối với người thành Để, tấm thẻ này tuyệt đối là thẻ ngân hàng của đại thương minh cực kỳ có danh dự bảo đảm và đáng tin cậy, hơn nữa nó còn có thể sử dụng vượt thành, thậm chí là thông dụng cả nội lẫn ngoại thành, chỉ bằng điểm này thôi cũng rất được nhóm phú hào yêu thích rồi.
Có một vài phú hào thích xin giấy thông hành vào những ngày nghỉ lễ, và đưa vợ con xuất hành đến những địa điểm ăn chơi du ngoạn tại nội thành, bọn họ sẽ cần tới tấm thẻ này.
Nhưng hình như tại nội thành, thương minh Hồng Liên này có chút bất nhập lưu (không được yêu thích hoặc chấp nhận).
"Tuy bảy đại gia tộc sẽ bị thay thế, nhưng thương minh lại không." Ước Nặc cười nói: "Trước khi một gia tộc nào đó xuống dốc, cổ phần của gia tộc nọ ở trong thương minh kia đều bị gia tộc khác nuốt hết. Lấy ví dụ như bảy thương hội hiện tại, kỳ thực cổ phần chân chính khống chế nó chỉ có của ba đại gia tộc mà thôi, còn bốn đại gia tộc khác phát triển sau, đều là đơn đả độc đấu, có ý đồ thành lập thương minh cũng không thể thành lập được... Ừm, đi hơi xa rồi, chúng ta vẫn nên nói đến tiền... À không, đến vấn đề trị liệu đi."
"Ừm." Hứa Thâm cũng không hỏi sâu thêm, tuy đối phương chỉ nói đôi câu ba lời, nhưng dựa vào đó, hắn cũng có thể nhìn ra thế cục trong nội thành vô cùng phức tạp, chẳng qua ở hiện tại, hắn còn chưa tiếp xúc với thực tế được.
"Chờ tôi kiểm tra đối chiếu trước đã."
Ước Nặc đi tới phía sau chiếc bàn dài, tìm kiếm thứ gì đó trong ngăn kéo, rồi lấy ra một bộ máy móc kiểu cũ, cắm chiếc thẻ nọ vào bên trong, phủi phủi vài cái, sau đó đưa tới trước mặt Hứa Thâm: "Xin đưa vào đây mật mã của cậu."
"666666."
Rất nhanh, Ước Nặc đã hoàn thành thao tác, và rút tấm thẻ ra trả lại cho Hứa Thâm.
"Đây là hóa đơn của cậu." Ước Nặc gian nan rút một tệp danh sách từ trong cái máy nọ đưa cho Hứa Thâm.
Hứa Thâm tiện tay tiếp nhận.
"Vậy chúng ta bắt đầu đi." Ước Nặc thu hồi cái máy kia lại, sửa sang quần áo, bày ra vẻ mặt nghiêm túc. Vào giờ khắc này, nhìn ông ta cũng có vài phần thương xót và trang nghiêm của một vị thần phụ, làm cho người ta sinh lòng kính ý -- nếu không cân nhắc tới động tác thuần thục tự nhiên khi quẹt thẻ vừa nãy.
"Tôi cần dẫn đường cho cậu bước vào giấc ngủ, và sẽ tìm hiểu tình huống từ trong tiềm thức của cậu." Ước Nặc nghiêm túc nói: "Xin cậu đừng kháng cự, cũng đừng lo lắng, tôi sẽ không lục lọi bí mật ở chỗ sâu nhất trong nội tâm của cậu. Đó là cấp độ sâu nhất, bất cứ lúc nào cũng sẽ có nguy hiểm, đương nhiên tôi sẽ không mạo muội đi vào."
Ước Nặc đã được trải nghiệm đầy đủ về sự vặn vẹo quỷ dị ẩn bên trong chỗ sâu nhất của nội tâm một kẻ điên rồi.