"Vậy vì sao cậu còn cố chấp muốn sinh con?"
"Sinh con mới có đường ra mà!" Thiếu niên nọ không chút nghĩ ngợi, nói: "Sinh con càng nhiều càng tốt, làm như vậy, cuộc sống mới càng ngày càng thoải mái hơn."
Hứa Thâm có chút nghi hoặc, hắn muốn hỏi lại, nhưng suy nghĩ một hồi chợt cảm thấy bản than không cần phải làm như vậy....
Bởi vì chế độ ở nội thành và thành Để khác biệt quá mức rõ ràng.
Mà thiếu niên trước mắt, bản thân cậu ấy chỉ là một đứa trẻ, lại có ý thức về chuyện sinh con thâm căn cố đế đến vậy, cũng đủ để nói lên rất nhiều vấn đề rồi.
"Chỉ có sinh con rồi nuôi dưỡng nó lớn lên, thì chờ đến lúc tôi làm việc tới 60 tuổi, tôi cũng có thể về hưu rồi." Thiếu niên nọ vui tươi hớn hở nói.
Hứa Thâm im lặng.
Thiếu niên trước mắt bắt đầu làm việc từ năm 11 tuổi, tới hiện giờ mới chỉ 16 tuổi.
Và một đứa trẻ 16 tuổi suy nghĩ tới chuyện của năm 60 tuổi, lại vẫn có thể giữ nguyên thái độ lạc quan như trước, thực sự khiến những người khác bội phục.
Hồi lâu sau, chiếc xe chạy đến một trạm gác.
Phía trước trạm gác này có rào che và bức tường thấp bao quanh. Nói là tường thấp, kỳ thực bức tường này cũng cao hơn mười mét.
Vệ binh ở cửa nhanh chóng ngăn chiếc xe lại, thiếu niên nọ vội vàng nói: "Khách nhân, anh cần phải đưa cho bọn họ phí thông hành."
"Bao nhiêu?"
"5000 Lô Tạp tệ."
Hứa Thâm tiện tay lấy ra một xấp giấy vàng, đưa cho thiếu niên nọ.
Thiếu niên nọ nhìn mà sửng sốt, rồi luống cuống tay chân tiếp nhận. Rất nhanh sau đó, cậu ấy đã lấy ra được một chồng nhỏ, và vội vàng nói: "Khách nhân, chỗ này… nhiều, nhiều quá.
"Còn bao nhiêu là tiền xe cho cậu." Hứa Thâm tựa vào lưng ghế dựa đằng sau, bình thản nói.
Thiếu niên nọ kinh ngạc, cậu ấy dùng sức xuyên thấu qua kính chiếu hậu để nhìn Hứa Thâm hai cái, mới xác nhận được những lời hắn vừa nói đều là sự thật, và hắn hoàn toàn không có ý thu hồi lại tiền.
Tới lúc này, cậu ấy không khỏi trở nên vô cùng kích động, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế niềm hưng phấn trong lòng để liên tục nói lời cảm tạ hắn.
Thiếu niên nọ lái xe qua trạm gác, rồi lấy 5 tờ tiền Lô Tạp tệ có mệnh giá lớn từ trong túi tiền của mình ra, đưa cho vệ binh.
Rất nhanh, chiếc xe được cho đi.
Còn xấp giấy vàng mà Hứa Thâm đưa cho, cậu ấy lại cẩn thận cất vào trong túi tiền của mình.
"Khách nhân, về sau nếu anh muốn dùng xe, có thể tới tìm tôi, bất cứ lúc nào cũng được." Thiếu niên vội vàng rút ra một tấm danh thiếp từ trong túi tiền, đưa cho Hứa Thâm.
Hứa Thâm tiện tay tiếp nhận, cũng không có nhìn nhiều. Bàn tay hắn vừa chuyển, đã dùng khư lực bao trùm tấm danh thiếp nọ. Rồi rất nhanh, bàn tay đã xuyên thấu ra ngoài cửa xe, ngay khi ở chung quanh không có người, hắn tiện tay ném tấm danh thiếp đi.
Tấm danh thiếp nọ bay lơ lửng một hồi rồi bị khí xả ở đuôi xe kéo về phía sau.
Không bao lâu sau, thiếu niên đã điều khiển xe chạy đến phía trước một con đường yên tĩnh.
"Khách nhân, đã đến địa chỉ mà anh nói rồi." Thiếu niên kia tỏ thái độ cực kỳ khách khí, thậm chí còn có chút nịnh nọt.
Hứa Thâm ngẩng đầu nhìn thoáng qua, trước mắt là một phòng khám tư nhân. Tên của nơi này giống hệt những gì Triệu Âm Nguyệt từng nói.
"Được." Hứa Thâm đứng dậy xuống xe, rồi nhanh chóng tiến vào đến phòng khám tư nhân ấy.
Khư lực chợt lóe qua qua đôi mắt hắn, phòng khám trước mắt cũng chớp lóe lên như dòng điện, để lộ ra bộ mặt đích thực bên trong.
Trong phòng khám này cũng không có nhiều nhân viên, chỉ chừng bảy, tám người, nhưng bên trong lầu ba lại chỉ có một người đầu trọc.
Ngay khi Hứa Thâm ngẩng đầu nhìn lên, tựa như người đầu trọc nọ cũng cảm nhận được điều gì đó, ánh mắt đối phương xuyên thấu qua tập văn kiện trong tay, nhìn về phía hắn.
Nhưng lúc này, Hứa Thâm đã thu lại khư lực trong mắt, và cất bước đi vào bên trong phòng khám.
"Chào anh, hoan nghênh đã tới." Lập tức có một người ăn mặc theo kiểu bác sĩ đi tới trước quầy, mỉm cười hỏi: "Xin hỏi anh cần trợ giúp chuyện gì?"
"Tôi tới tìm Ước Nặc thần phụ." Hứa Thâm nói.
Nụ cười mỉm trên gương mặt vị bác sĩ nọ lập tức thay đổi, đối phương chăm chú nhìn Hứa Thâm một cái rồi hỏi: "Có thư giới thiệu hay không?"
"Không, tôi đến xem bệnh." Hứa Thâm nói.
Bác sĩ nọ nhanh chóng bình tĩnh lại, lắc đầu nói: "Thật có lỗi, bác sĩ Ước Nặc không ở đây."
"Vậy sao?" Hứa Thâm bình tĩnh nói: "Thế vị trên lầu ba kia là?"
Bác sĩ nọ sững sờ, rồi hướng ánh mắt đầy kinh ngạc, nghi ngờ hỏi Hứa Thâm: "Anh đang nói cái gì?"
Hứa Thâm không tiếp tục nói chuyện với đối phương nữa, mà chậm rãi xoay người.
Bởi vì ở sau lưng hắn, có một bóng dang đang bình tĩnh bước xuống từ trên thang lầu, đúng là vị lão giả đầu trọc trên lầu ba kia.
Lão giả nọ nhìn thấy Hứa Thâm, ánh mắt mang theo vài phần thâm trầm, nói: "Nếu khách nhân đường xa đến đây, cứ bước vào ngồi đi."
Ánh mắt vốn đang bình tĩnh của Hứa Thâm lập tức run rẩy, cũng ngay trong khoảnh khắc này, cơ bắp toàn thân hắn trở nên căng thẳng, nhưng rất nhanh sau đó đã mềm mại trở lại.
Hắn mỉm cười gật đầu, và ung dung đi theo lão giả đầu trọc.
Lão giả xoay người đi ở phía trước, đưa Hứa Thâm lên lầu ba.
Hai người tiến vào trong văn phòng của lão giả đầu trọc, Hứa Thâm tùy ý nhìn quanh một vòng. Sau đó, lão giả đầu trọc chỉ vào một chiếc ghế nằm bên cạnh, nói: "Cậu ngồi đi."
Hứa Thâm ngồi xuống chiếc ghế nằm kia, lộ ra vẻ hứng thú nhìn lão giả: "Ông chính là Ước Nặc thần phụ?"
"Đã thật lâu rồi tôi không dùng tới danh hiệu thần phụ nữa." Lão giả đầu trọc hướng ánh mắt đánh giá Hứa Thâm, chợt hỏi: "Nghe khẩu âm của cậu, hẳn là cậu đến từ thành Để?"
"Khẩu âm?" Hứa Thâm lập tức hồi tưởng lại một chút, đúng là khẩu âm khi nói chuyện của hắn và thiếu niên lái taxi lúc trước, có chút khác nhau.
Nhưng thiếu niên kia không hề đề phòng hắn, phỏng chừng cậu ấy cho rằng hắn là đại nhân vật trong khu vực cấm.
"Vậy có tiện hay không?" Hứa Thâm lặng lẽ nhìn Ước Nặc thần phụ trước mắt.
Tựa như Ước Nặc đã nhìn thấu ý tưởng trong đầu Hứa Thâm, ông ta nhẹ giọng nói: "Người trẻ tuổi, sát tâm không cần nặng như vậy, bằng không rất dễ làm bản thân mất khống chế. Nếu cậu đã tìm được tôi, khẳng định là có người quen giới thiệu, đương nhiên tôi sẽ không từ chối."
Hứa Thâm gật gật đầu: "Đa tạ."