Hứa Thâm kéo chiến giáp ra, nhìn vào bên trong, chỉ thấy ở vị trí lồng ngực của mình có một gương mặt với vẻ bề ngoài dịu dàng xinh đẹp, được phác họa bằng huyết dịch.
Đôi mắt ấy khẽ nhắm chặt lại, mang theo khí chất hiền lành và quỷ dị.
Hứa Thâm thử đưa tay nhẹ nhàng chạm đến vào nó rồi dò hỏi: "Hải Tước?"
"Tôi ở đây." Giọng nói của Hải Tước vang lên trong đầu Hứa Thâm.
Hứa Thâm thoáng giật mình, không nghĩ tới chuyện này lại thần kỳ đến thế.
Cứ như vậy, một con khư cấp A đã dung nhập vào trong thân thể của hắn, à không, chính xác hơn là hai con mới đúng.
Lúc trước, thể trạng của Hải Tước vô cùng khổng lồ, vậy mà lúc này, bà ấy lại co rút hoàn toàn, chui vào trong thân thể hắn, điều đáng nói ở đây là, sau quá trình đó, toàn thân hắn không hề có một chút khác thường nào cả.
Ừm… ít nhất là nhìn từ bên ngoài, thân thể hắn không phát sinh một chút biến hóa nào.
Thật là thần kỳ!
"Đi thôi." Hứa Thâm đã xác nhận được Hải Tước đã bình yên chui vào trong thân thể hắn, cũng không tiếp tục trì hoãn thêm nữa, lập tức nói với Hắc Tuyết trên vai mình.
Cái đầu Hắc Tuyết đang ghé vào trên vai Hứa Thâm, vừa nghe vậy, khóe miệng nhỏ nhắn khẽ vểnh lên, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, kéo Hứa Thâm từ tầng sâu trong Khư giới đến tầng nông trong Khư giới.
Từ nơi này đã có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng hư ảo ở hiện thực.
Hắc Tuyết lựa chọn ẩn mình vào trong cánh tay của Hứa Thâm, chỉ còn lại một lọn tóc quấn quanh, không dễ bị người khác phát hiện ra.
Hứa Thâm tiềm hành đi tới con đường bên cạnh, thân thể vẫn ở lại trong Khư giới, tránh đi những chiếc cameras giám sát xung quanh, sau đó lặng yên xuất hiện trong một hẻm nhỏ.
Hắn sửa sang lại quần áo, rồi thản nhiên đi đến bên đường, nhìn trái nhìn phải không thấy ai, đành chờ đợi thêm một lát, mới bắt gặp một chiếc taxi lướt qua.
Hứa Thâm vẫy vẫy tay.
Xe taxi nọ dừng lại.
Hắn nhanh chóng ngồi trên xe taxi, và báo địa chỉ mà Triệu Âm Nguyệt nói cho mình với tài xế.
Lái xe là một thiếu niên, cực kỳ trẻ tuổi, nhưng màu da ngăm đen thô ráp. Sau khi cậu ấy nghe được địa chỉ, chợt lộ ra một chút kinh ngạc, hỏi: "Khách nhân, anh thật sự muốn đến nơi này sao?"
Hứa Thâm hơi hơi nhướng mày hỏi ngược lại: "Làm sao vậy?"
"À không phải, tôi không có ý mạo phạm. Tôi chỉ muốn nói, từ nơi này đánh xe đi qua bên đó, tiền xe rất đắt, hơn nữa ở gần địa chỉ kia là khu vực cấm, tôi chỉ có thể đưa anh tới bên ngoài, còn anh muốn vào đi trong đó, cần phải tự mình gánh vác chi phí qua lại......" Thiếu niên vội vàng nói.
"Không sao cả." Hứa Thâm tùy ý nói: "Cậu cứ việc chạy đi."
Thiếu niên nọ quan sát trang phục trên người Hứa Thâm, dường như hắn cũng không giống người nghèo, bởi vậy lập tức cười nói: "Vậy được."
Đơn hàng lớn như vậy, cậu cũng không nguyện ý bỏ qua.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, Hứa Thâm hướng ánh mắt ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe. Tại một khắc này, trong lòng hắn cảm nhận được sự tĩnh lặng vô cùng hiếm thấy.
Đây là lần đầu tiên hắn thực sự bình tâm mà im lặng thưởng thức khu nội thành này.
Dọc theo hành trình, hai người bọn họ đi ngang qua rất nhiều con đường, Hứa Thâm quan sát những hàng cây xum xuê ven đường, chợt ngỡ ngàng phát hiện, gần như hắn hoàn toàn không nhìn thấy vụ dân ở nơi này.
Tất cả những người đi ngang qua đây đều có vóc dáng khỏe mạnh bình thường. Trong số bọn họ, có già có trẻ, và tất cả đều đang bình thản đi dọc theo hành lang bên đường, vui vẻ nói chuyện phiếm, dắt thú cưng, hoặc tán gẫu vài việc trong nhà.
Bầu không khí thật hiền hòa, dễ chịu.
So sánh với thành Để vô cùng hỗn loạn, bừa bãi, thì có vẻ như sống ở nơi này mới là cuộc sống chân chính.
Khó trách... Lại có nhiều người hướng tới nơi này như vậy.
Nhưng mà...
Đôi mắt Hứa Thâm thường xuyên lướt qua vài phần màu xám, hắn đang quan sát bằng Khư Nhãn, xuyên thấu qua những kiến trúc ven đường, thậm chí còn xuyên thấu qua con đường dưới chân, cùng với đường ray xe lửa.
Ở tầng đáy của tòa thành này, có thể ngẫu nhiên nhìn thấy những ống dẫn rắc rối phức tạp, cũng có thể ngẫu nhiên nhìn thấy vài đoạn hành lang thật lớn.
Và ở bên trong những hành lang thật lớn nọ, rõ ràng là hàng trăm hàng ngàn nhữngvụ dân để trần thân trên cường tráng, đang lôi kéo xiềng xích, kéo theo từng khối máy móc thật lớn.
Cũng có vụ dân ngồi trên một loại máy móc đặc thù, hai chân đang ra sức đạp xuống, làm cho máy móc nọ không ngừng bắn ra những chuỗi điện quang, điện quang này được dẫn truyền ra ngoài, chảy vào bên trong những tòa kiến trúc trên mặt đất.
Bên dưới phồn hoa, tươi đẹp chính là hắc ám không nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
"Cậu làm lái xe bao lâu rồi?" Hứa Thâm tùy ý dò hỏi.
Hắn nhìn thấy ở bên trong những chiếc xe taxi ven đường, phần lớn đều là thiếu niên, thiếu nữ, cực ít nhìn thấy trung niên làm tài xế.
"Năm năm rồi." Thiếu niên nọ nghe được lời nói của Hứa Thâm, lập tức tươi cười, rồi cất giọng xem lẫn một chút tự hào nói: "Khách nhân, anh cứ yên tâm, từ khi tôi 11 tuổi, đã bắt đầu lái xe rồi, và đến tận bây giờ còn chưa từng gây ra tai nạn."
"Nhỏ như vậy đã tham gia công tác ư?" Hứa Thâm có chút ngoài ý muốn.
Ở thành Để, vụ dân 11 tuổi vẫn đang trong quá trình huấn luyện kỹ năng mà?
"Khách nhân, hẳn là anh đến từ khu vựa cấm hả? Vậy là anh không biết rồi, những đứa nhỏ nhà nghèo như chúng tôi, đều phải học một môn tay nghề và tham gia công tác sớm, làm như vậy mới sớm kiếm được đủ tiền, rồi cưới vợ." Thiếu niên nọ tỏ ra cực kỳ khéo miệng, lại cười hì hì nói: "Những người làm công tác như chúng tôi này, làm chừng năm năm là kiếm được đủ tiền cưới vợ, lại làm thêm năm năm nữa sẽ kiếm được tư cách sinh con, chờ tới khi tôi làm đến 40 tuổi, là có thể kiếm đủ tiền sinh tới năm đứa nhỏ rồi."
“Sinh con còn phải kiếm tư cách sao?" Hứa Thâm càng cảm thấy ngoài ý muốn hơn, hắn cũng không biết khi mình hỏi vấn đề này có làm bại lộ bản thân là người của thành Để hay không.
Nhưng kể cả khi bại lộ hắn cũng không lo lắng, dù sao vẫn có khá người thành Để di chuyển vào nội thành mà.
Dường như thiếu niên nọ không hề liên tưởng Hứa Thâm với người thành Để, cậu ấy chỉ cười nói: "Khách nhân, anh là đại nhân vật, muốn sinh con đương nhiên không cần tư cách, nhưng chúng tôi muốn sinh con đều phải mua tư cách, nếu không tự ý sinh loạn, sẽ bị xử phạt, trường hợp nghiêm trọng còn bị trực tiếp chém đầu."