Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 743 - Chương 743. Lai Giả Bất Thiện! Bia Trấn Khư!

Chương 743. Lai Giả Bất Thiện! Bia Trấn Khư! Chương 743. Lai Giả Bất Thiện! Bia Trấn Khư!

Trung niên nọ gật gật đầu, rồi thở dài: "Nói như vậy, vị đội trưởng này thực sự có tâm làm phản rồi, cũng không biết hắn có liên hợp với Dạ Thử Vương hay không."

"Vào gặp mặt hắn lại nói sau." Lão giả nói.

Hai người bọn họ lập tức đẩy nhanh tốc độ, đi ngang qua con đường trước mặt, trực tiếp xuyên qua cánh cửa bên ngoài, bước vào bên trong giáo đường, lặng yên không một tiếng động mà hoán đổi giữa Khư giới và hiện thực.

Ngay khi xuyên qua cửa lớn bên ngoài giáo đường, tránh đi thủ vệ ở cửa, hai người bọn họ lập tức nhìn thấy rất nhiều tín đồ đứng chi chít bên trong đại sảnh rộng rãi to lớn của giáo đường.

Những người này đều mặc giáo bào thống nhất, và ngay trước ngực có một vầng mặt trời màu vàng.

Phần rìa của bộ giáo bào màu đen nọ được thêu một đường hoa văn màu vàng, sau lưng có hư ảnh của một luồng ánh sáng chói mắt, giống như là ánh sáng mặt trời, chiếu rọi xuống, xua tan đi bóng ma hắc ám trong cơ thể mỗi người.

Từ khâu thiết kế giáo bào đến những từ ngữ trong lời cầu nguyện, đều tràn ngập tín ngưỡng, ám chỉ và dẫn đường.

"Ừm?"

Hai người đang đánh giá những tín đồ bên trong giáo đường, đột nhiên ánh mắt khẽ động, bọn họ cảm nhận được một đôi mắt sắc bén vừa phóng tới.

Ánh mắt ấy đến từ người ngồi chính giữa giáo đường, ngay phía dưới bục giảng nghiêm túc và trang trọng, dáng người khôi ngô, ánh mắt lợi hại.

"Bị phát hiện rồi." Vẻ mặt trung niên nọ vẫn rất bình tĩnh, không có điểm gì ngoài ý muốn.

Nơi này có trảm khư giả hình thái thứ hai tọa trấn, vốn là chuyện rất bình thường, huống chi mục đích mà bọn họ tìm đến nơi này chỉ là nói chuyện với vị đội trưởng đội thân vệ kia thôi.

Lão giả nọ mỉm cười, nhanh chóng đi thẳng tới trước mặt đối phương.

"Hai vị là?" Thạch Lôi đang ngồi bên dưới bục giảng, lập tức đứng dậy, thân thể cũng bước vào Khư giới, lập tức mở miệng hỏi.

"Chúng ta là bí vệ của Nghĩ Hậu, đến nơi này muốn tìm Hứa đội trưởng thương lượng một chuyện, hiện tại cậu ấy đang ở nơi nào?" Lão giả kia mỉm cười hỏi.

Thạch Lôi khẽ giật mình.

Gã cũng từng nghe người ta đồn về đội ngũ bí vệ của Nghĩ Hậu này, dường như bọn họ đều là những tồn tại hình thái thứ hai xuất sắc được chọn lựa trong nhóm thân vệ, cũng chính là con dao nhọn dưới tay Nghĩ Hậu.

"Giáo hoàng đại nhân không ở nơi này, ngài có việc đi ra ngoài rồi." Thạch Lôi cân nhắc một thoáng mới nói.

Gã không có ý định mạo muội nói chuyện cùng người trước mắt, dù sao đối phương cũng là thủ hạ của Nghĩ Hậu, vẫn nên chờ Hứa Thâm quay trở về lại xử lý sau.

"Hả?" Lão giả nọ nhướng mày, chẳng lẽ hắn biết được tin tức bọn họ muốn đến, nên chạy trốn trước rồi?

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng mặt ngoài lão chỉ khẽ cười một tiếng, nói: "Ở nơi nào? Chúng tôi đi tìm cậu ấy."

"Không biết, Giáo hoàng đại nhân không nói cho chúng tôi." Thạch Lôi nói.

Trung niên bên cạnh chậm rãi tiến lên một bước, nói: "Hi vọng anh biết điều một chút."

Ánh mắt Thạch Lôi khẽ biến, gã cảm nhận được một chút áp bách mơ hồ truyền đến từ trên người đối phương, nhưng cũng không lui bước, ngược lại, thân thể càng thêm thẳng tắp, dáng người khôi ngô như một con gấu ngựa đứng thẳng, dùng ánh mắt bễ nghễ mà nhìn hai người bên dưới: "Thật có lỗi, tôi không hề biết hành tung của Giáo hoàng đại nhân, hơn nữa cũng không có quyền tiết lộ ra."

Lão giả nhìn thấy dáng vẻ của gã, không khỏi nở nụ cười.

"Xem ra mấy tên nhãi ranh ngoại khu này đã mất đi lòng kính sợ với điện hạ rồi."

Mấy phút đồng hồ sau.

Toàn thân Thạch Lôi bị bộ lông bao trùm, đã tiến vào trạng thái biến thân, nhưng vẫn hấp hối nằm trên mặt đất, cả người chồng chất vết thương, máu loãng không ngừng thẩm thấu ra ngoài, tuôn trào như suối.

Sau khi biến thân, hình thể vốn khôi ngô ban đầu của gã đã đạt tới độ cao gần bốn mét, như một con quái vật hình người đứng thẳng.

Nhưng lúc này trên bộ thân thể ấy lại có tới trăm ngàn lỗ thủng, cánh tay và bàn chân đều bị bẻ gẫy, thậm chí một bên cánh tay còn bị vặn thành bánh quai chèo.

"Ngược lại là một tay ngạnh hán tử [1], đã thành như vậy vẫn không nói?" Lão giả vỗ vỗ bàn tay, nhìn trảm khư giả hình thái thứ hai gần như đã tử vong trên mặt đất, không khỏi cảm thán lắc đầu.

[1] : chỉ người đàn ông kiên cường bất khuất.

Trung niên bên cạnh lau mồ hôi trên trán, nhẹ thở một hơi, nói: "Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ, đến cục Khư Bí xem ư? Nơi đó cũng là sào huyệt của hắn."

Lão giả đang muốn đáp ứng, bỗng nhiên vẻ mặt có chút biến hóa, lại nở nụ cười: "Không cần, có người bạn mới đến đây rồi, chúng ta hỏi lại xem sao."

Tại biên cảnh thuộc khu Hắc Quang, nơi có bức tường cao nguy nga, một mực đứng sừng sững qua biết bao năm tháng.

Ở bên kia tường, chính là ngoài thành, với hàng sa số những cái xác đi lang thang không mục đích ở khắp nơi, hoàn cảnh hung hiểm dị thường.

Hứa Thâm ngừng lại, ngẩng đầu nhìn bức tường thẳng đứng cao ngất đằng kia, đột nhiên tầm mắt thay đổi, như có dòng điện chạy xẹt qua con ngươi, tầm mắt nhảy qua bức tường vừa trở nên mờ mịt nọ, nhảy tới một tấm vách cũ nát bị bức tường kia lấp kín.

Tấm vách nọ cũng không cao, hoàn toàn không thể so sánh với bức tường trước mắt hắn, nó được phủ lên một tầng vôi ve màu trắng, chung quanh trống rỗng, trước mắt chỉ có một bóng người ôm lấy gốc cây già nua bên cạnh tấm vách nọ, nở nụ cười ngây ngô.

Là người chung phòng trong bệnh viện sao?

Hứa Thâm giật mình, không khỏi dùng sức lắc đầu hai cái.

Thế giới trước mắt lập tức rung lắc như tín hiệu không bình thường, rồi rất nhanh lại lóe lên, nhảy trở về.

Và trước mắt hắn, vẫn là bức tường cao nguy nga sừng sững.

Mà bên ngoài bức tường cao ấy là bia Trấn Khư, nơi trước kia Hứa Thâm từng đi tới.

Ánh mắt Hứa Thâm xuyên thấu qua bia Trấn Khư, thấy được một bóng dáng cực lớn đang nằm sấp bên dưới.

Bóng dáng nọ có cái đầu cực lớn như một con trâu, còn mọc ra cặp sừng, và lúc này, dường như nó đang say ngủ.

Nhưng rất nhanh, tựa như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của hắn, bóng dáng kia hơi hơi nhúc nhích mí mắt, có dấu hiệu muốn tỉnh lại.

Ánh mắt Hứa Thâm chớp động, hắn chậm rãi đi về phía đối phương.

Bóng dáng này không giống với hình ảnh mà lần đầu tiên hắn trông thấy khi đến nơi này, ngay cả bia Trấn Khư cũng khác, có vẻ như nó đã được sửa chữa lại, hơn phân nửa là số một trong hội Hỗ Trợ Linh Bí đã ra tay.

Rất nhanh, đôi mắt trên cái đầu trâu khổng lồ kia đã mở, nó lập tức đối diện với ánh mắt của Hứa Thâm.

Bình Luận (0)
Comment