"Đơn giản, thay tôi giải quyết một chút xương cốt khó gặm." Hứa Thâm mỉm cười nói: "Có khả năng sẽ phải đọ sức cùng quân vương, ý anh thế nào?"
Người đầu trâu nghe vậy, khẽ nhếch miệng nở nụ cười: "Quân vương cũng chỉ là một bữa ăn tốt lớn mà thôi, không thành vấn đề, có ba vị bên cạnh cậu phối hợp, dù phải đọ sức với quân vương cũng được."
Nói đến đây, nó lại liếm môi: "Hơn nữa thật lâu rồi tôi còn chưa được ăn quân vương..."
Hứa Thâm nhướng mày: “Trước kia anh từng ăn quân vương?"
"Đã lâu lắm rồi......" Người đầu trâu cười nói, tựa như nó vừa hoài niệm tới một đoạn thời gian tốt đẹp nào đó.
Hứa Thâm hỏi: "Vậy vì sao anh lại bị trấn áp ở trong này?"
"Cậu đang hoài nghi tôi ăn quân vương xong mới bị trấn áp hả?" Người đầu trâu nhìn thấu ý tưởng của Hứa Thâm, lại nói: "Nhưng hai chuyện này không hề liên quan tới nhau đâu. Tôi chỉ có chút xui xẻo, đang nằm trong "Nhà" của mình lại bị người ta đánh vào. Bọn họ còn tùy ý đạp lên đồ ăn của tôi nữa, quá mức lãng phí những loại nguyên liệu nấu ăn kia. Thật đáng xấu hổ!"
Nó nói đến đây lại có chút tức giận.
Hứa Thâm có thể tưởng tượng được những loại nguyên liệu nấu ăn trong lời nói của nó là cái gì, thậm chí cả nơi mà nó gọi là “Nhà” kia nữa.
Phỏng chừng nó đã dùng một khu vực nào đó làm bãi săn bắn cho mình.
“Cậu nói xem, bọn họ làm ra loại chuyện này còn có đạo lý nữa hay không? Ở nhà của mình cũng bị người đến bắt nạt!" Người đầu trâu lại tới kể khổ với Hứa Thâm, thậm chí còn muốn đòi lại một chút công bằng.
Hứa Thâm bình tĩnh nói: "Chỉ có thể nói rằng ngôi nhà của anh quá lớn, quá xa hoa rồi."
"Nhà lớn thì làm sao chứ? Đó cũng là tôi dùng bản lĩnh của mình xây dựng nên mà!" Người đầu trâu lộ ra vẻ mặt không phục.
"Không làm sao, chỉ làm con người oán hận mà thôi. Anh phải học cách khiêm tốn một chút." Hứa Thâm nói.
"Khiêm tốn?" Trên gương mặt người đầu trâu thoáng hiện một chút khinh thường: "Tôi quen một tên rất khiêm tốn, nhưng hắn vẫn bị bắt như thường, còn trực tiếp bị phân thây nữa. Tên đáng thương kia còn không có cả cơ hội hưởng thụ. Hừ, bọn họ cũng muốn làm như vậy với tôi, ngặt nỗi tôi lại không dễ chết như thế."
Hứa Thâm hơi hơi nhướng mày, thở dài: "Cuộc sống thực gian nan."
"Đúng vậy." Người đầu trâu nghe Hứa Thâm nói như vậy, cũng bày ra vẻ đồng cảm.
Người không biết nghe được đoạn đối thoại này, sẽ cho rằng hai người bọn họ đang nói về một chuyện làm người ta vô cùng oán giận...
"Thả anh ta ra ngoài đi." Hứa Thâm nói với Hải Tước: "Có biện pháp áp chế anh ta không?"
Người đầu trâu vội vàng nói: "Uy uy, không phải vừa rồi chúng ta đã thỏa thuận xong rồi sao? Vì sao lại muốn áp chế tôi?"
"Chỉ vì sợ anh bội ước mà thôi." Hứa Thâm nói: "Tôi vốn là một người cơ khổ, không chịu nổi nhiều lần dày vò."
Người đầu trâu trừng mắt, tiểu quỷ này rất gian xảo!
"Có thể áp chế, chỉ cần lấy ra một viên hạch tâm của hắn là được." Máu loãng bên dưới kéo dài ra, hình thành nên bóng dáng của Hải Tước, bà ấy nhẹ giọng nói.
Người đầu trâu vừa nhìn thấy dáng vẻ Hải Tước, đôi mắt chợt tỏa sáng: "Đẹp quá!"
Khư còn có thẩm mỹ sao?
Hứa Thâm kinh ngạc, hắn đưa mắt nhìn Hải Tước.
Đúng vậy, nếu bỏ qua phần máu loãng bên dưới, chỉ chú ý tới thân thể và gương mặt được ngưng kết ra ngoài, bà ấy thực sự là một tuyệt thế mỹ nữ siêu phàm xuất chúng, hơn nữa còn mang theo đặc tính thành thục hiền lành, lặng lẽ dịu dàng nhu tình nữa...
Đây tuyệt đối là lực sát thương cực kỳ trí mạng với đám thiếu nam nào đó.
Người đẹp như vậy, khẳng định cũng rất mỹ vị... Trong đôi mắt của người đầu trâu lóe lên một tia quang mang tham lam, rất muốn thưởng thức xem sao.
"Ông thích ma ma của tôi ư?" Linh Lục nghe được lời nói của người đầu trâu, lập tức cất giọng linh hoạt, đáng yêu như tiếng chuông bạc đi tới hỏi han.
Cô bé thực sự giống một đứa nhỏ thiên chân vô tà (ngây thơ đáng yêu).
Người đầu trâu cười nói: "Đương nhiên là thích."
"Vậy ông liền làm ba ba của tôi đi." Linh Lục hì hì cười nói.
Người đầu trâu nở nụ cười: "Được nha, chỉ cần ma ma của cô bé đồng ý là được."
Linh Lục không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía ma ma của mình, Hải Tước cảm nhận được ánh mắt của con gái, vẻ mặt thoáng hiện một chút bất đắc dĩ, cúi đầu nhìn cô bé một cái. Cuối cùng dưới ánh mắt chờ đợi của Linh Lục, bà ấy chỉ có thể khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Ánh mắt Hứa Thâm rất bình tĩnh, nhưng trong đầu lại dùng suy nghĩ kết nối với bản thể của Hải Tước ở trong ngực mình: "Tạm thời đừng ăn hắn, tôi còn chỗ hữu dụng."
"Yên tâm, chúng ta sẽ hài hòa chung sống." Hải Tước lên tiếng đáp lại, tuy không nhìn thấy vẻ mặt của bà, nhưng dường như Hứa Thâm có thể cảm nhận được, khi nói ra lời này, đối phương đang mỉm cười.
Hắn yên tâm rồi.
Ba ba Linh Lục... Cũng không có kết cục gì tốt.
Giống như ca ca của Hắc Tuyết.
May mắn, hắn chỉ làm bạn bè của bọn họ.
Lúc này, Hải Tước đã ra tay, máu tươi từ dưới mặt đất, bắt đầu sôi trào lên, dần dần hình thành một cơn sóng lớn màu máu, kéo dài về phía bia Trấn Khư.
Tấm bia nọ xuyên suốt trong Khư giới, kể cả đứng ở tầng sâu trong Khư giới cũng có thể nhìn thấy nó.
Mà bức tường cao đằng sau tấm bia kia, cũng lộ ra sừng sững tại tầng sâu trong Khư giới, hiển nhiên nó được tạo thành từ thứ vật chất nào đó có thể hiển hiện cả trong Khư giới lẫn hiện thực.
"Dâng ra hạch tâm của anh ra đây, giao cho tôi đi." Hải Tước nhẹ giọng nói.
Người đầu trâu nghe nói như thế, nhưng không phản kháng, chỉ cười nói: "Không thành vấn đề."
Máu tươi bao phủ một nửa phần bên dưới tấm bia Trấn Khư, ngay khi chạm vào thân bia đột nhiên trở nên sôi trào, nổi lên một tầng bọt máu xì xèo, không ngừng vỡ tan và sinh mới.
Sau đó, dưới quá trình liên tục cọ rửa của máu tươi do Hải Tước làm ra, máu loãng dần dần thẩm thấu xuống dưới tấm bia, chảy đến bên cạnh người đầu trâu kia, men theo thân thể nó, vào chui vào vị trí hạch tâm trong cơ thể nó.
Hải Tước có thể cảm nhận được, trong cơ thể người đầu trâu này có hai vị trí hạch tâm, ngưng tụ huyết lực toàn thân gã, cũng tương đương với hai trái tim.
Lúc này một viên hạch tâm trong đó, đã bị máu tươi do bà phóng thích ra, quấn quanh lấy, dần dần đồng hóa.