Rất nhanh, máu tươi đã kéo bộ phận ẩn chứa huyết lực và tổ chức nọ ra, đồng hóa thành máu loãng, rồi máu loãng ẩn chứa hạch tâm của người đầu trâu kia lại theo đường chảy ban đầu, trở về bên ngoài bia Trấn Khư, cuối cùng theo huyết dịch chảy trở về đến bàn tay của Hải Tước.
Máu loãng rút đi, bộ phận ẩn chứa huyết lực và tổ chức nọ lại một lần nữa được cấu tạo trở về như lúc ban đầu, rõ ràng nó là một quả cầu thịt lông xù.
Hải Tước đưa quả cầu thịt ấy cho Hứa Thâm, ánh mắt lộ ra ý hỏi, cậu có muốn ăn không?
Hứa Thâm đưa mắt nhìn nó, rồi khẽ lắc đầu.
Trực giác nói cho hắn biết, thứ này không thể ăn được, kể cả có ăn vào, cũng không thể tiêu hóa được.
Hải Tước thấy vậy, ngón tay nhẹ nhàng nắm chặt lấy, quả cầu thịt lông xù trong lòng bàn tay bà lập tức hóa thành máu tươi, thẩm thấu xuống lòng bàn tay bên dưới.
"Hiện tại có thể thả tôi rời khỏi nơi này hay không?" Người đầu trâu hỏi.
Hải Tước thấy Hứa Thâm không đáp lại, liền nâng tay vung tới, trong vũng máu tươi bên dưới, lập tức ngưng tụ ra những cây trường mâu.
Những cây trường mâu nọ tập trung lại cùng nhau, bỗng nhiên hóa thành một cây huyết mâu dài hơn mười mét.
Nó dùng ao máu trên mặt đất làm cung, ngắm chuẩn phương hướng bia Trấn Khư.
Sưu!
Trong nháy mắt, trường cung bắn mạnh ra ngoài.
“Oanh” một tiếng, máu tươi ngưng tụ thành trường mâu ngang nhiên đánh lên bia Trấn Khư, vừa vặn bắn thẳng vào một nơi nào đó trên thân bia.
Tiếng nổ tung vang lên, tấm bia Trấn Khư kia nổ tung ra.
Theo vị trí nổ tung, những khe hở chi chít bắt đầu kéo dài, bỗng nhiên người đầu trâu đang nằm dưới bia há miệng rống giận một tiếng, sau đó dồn sức, đẩy bia Trấn Khư ra, đứng lên từ dưới mặt đất..
Tới lúc này mọi người mới nhìn được toàn bộ thân thể của nó, chỉ thấy thân trên có cái đầu trâu, thân dưới lại giống bọ cạp, trên lưng còn có hai cánh tay cực lớn mọc đầy lông tơ dài màu đen.
Nó rít gào một tiếng, rất nhanh bò ra ngoài.
"Rốt cuộc cũng có thể rời khỏi nơi quỷ quái này!" Người đầu trâu ngửa mặt lên trời thét dài, phát ra một tiếng hét thống khoái.
Hứa Thâm hỏi: "Tôi còn nhớ lúc trước có một cô gái ngồi trên tấm bia, nói chuyện phiếm với anh, cô ấy đâu rồi?"
Người đầu trâu nhìn về phía Hứa Thâm, trong đôi mắt có chút không thành thật, còn mang theo vài phần như cười như không, hỏi: "Cô gái cậu nói chính là một người bạn cũ của tôi? Cậu nhìn thấy cô ấy từ lúc nào vậy? Lại có thể quan sát mà không bị chúng tôi cảm nhận được sao?"
"Cô ấy đâu?" Hứa Thâm khẽ nhíu mày, bình tĩnh lặp lại câu hỏi.
Người đầu trâu cười tự cố tự (tự mình làm chuyện của mình) nói: "Cô ấy đi rồi, đi ra ngoài tường tìm kiếm biện pháp thoát khỏi nơi này, cũng không biết có tìm được hay không, mà tìm được rồi cũng sẽ không trở về nữa ..."
"Thoát khỏi nơi này?" Hứa Thâm mi: "Là thoát khỏi tòa thành này sao?"
"Đương nhiên là không phải..." Người đầu trâu nhìn xuống Hứa Thâm: "Tôi nói thoát khỏi, là chỉ thoát khỏi cái thế giới bị khư vụ bao trùm này đó..."
"Thoát khỏi như thế nào?" Hứa Thâm hỏi.
"Sao mà tôi biết được? Có lẽ là đi đến nơi tận cùng của thế giới, có thể nhìn thấy thế giới càng rộng lớn hơn. Ừm, cô ấy từng nói như vậy đó."
Người đầu trâu bày ra vẻ mặt: Cậu có hỏi cũng bằng thừa.
Hứa Thâm lập tức nghĩ đến những lời đồn đại về thế giới ngoài tường mà hắn từng nghe được bên trong hội Hỗ Trợ Linh Bí, bao gồm cả thủy tinh Linh Bí. Những viên thủy tinh nọ cũng rải rác ở khắp nơi, có vài viên rơi xuống bên ngoài ngoài tường, còn có thông tin một vị quân vương nào đó muốn vẽ bản đồ ngoài tường, nhưng một đi là bặt vô âm tín.
Thế giới ngoài tường … đến tột cùng là như thế nào?
Bỗng nhiên trong đầu Hứa Thâm lại hiện ra bức tường quét vôi trắng kia.
Là thế giới bên ngoài bệnh viện sao?
Không.
Hắn vội vàng lắc đầu, cố gắng kiềm chế loại ý tưởng không thực tế này.
Có lẽ là một khung trời càng thêm rộng lớn hơn... Hứa Thâm nhẹ ngẩng đầu nhìn về phía bức tường đằng sau người đầu trâu kia, nhưng rất nhanh đã thu hồi ánh mắt.
Mảnh thế giới ấy đã được chú định từ trước là không thuộc về hắn, ít nhất là trước mắt, hắn còn không có tư cách theo đuổi những thứ hư ảo kia.
Trước tiên cứ sống sót ở bên trong tường lại nói sau.
"Vì sao anh không bảo người bạn kia của anh giúp đỡ?" Hắc Tuyết liếc mắt nhìn người đầu trâu, lạnh nhạt nói.
Người đầu trâu nhìn cô ấy một cái, khẽ nhếch miệng cười nói: "Cô thử đoán xem?"
"Người ta căn bản không coi anh là bạn bè." Hắc Tuyết nói.
Người đầu trâu cười cười lắc đầu, sau đó thân thể chậm rãi đi về phía Hứa Thâm, mỉm cười nói: "Đương nhiên là bởi vì... Cô ấy sợ hãi …”
Khi nói chuyện, thân thể nó bắt đầu bành trướng lên, trên thân thể chợt xuất hiện từng cái lỗ thủng màu đen, giống như nhãn cầu, nhưng nhìn kỹ hơn một chút sẽ thấy, chúng rõ ràng là những quả cầu thịt lông xù.
Giống hệt quả cầu thịt mà Hải Tước từng lấy đi lúc trước.
Hải Tước khẽ nhăn mày.
Hắc Tuyết sửng sốt, ánh mắt đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cũng chuyển thành như cười như không, thậm chí là hơi hưng phấn.
"Ba ba... Muốn tới "Chăm sóc" mọi người đó..." Thân thể người đầu trâu vang lên những tiếng “Ca ca” rung động, thể tích lớn hơn rất nhiều so với lúc trước, cái đuôi bọ cạp giống như bàn chân bén nhọn, đạp thẳng lên vũng máu loãng bên dưới, nhanh chóng tới gần Hải Tước và Hứa Thâm.
Ánh sáng chung quanh trở nên vặn vẹo, trên thân thể người đầu trâu tản ra uy áp cực kỳ khủng bố.
"Ba ba muốn bắt nạt ma ma hả?" Giọng nói trong trẻo của Linh Lục vang lên.
Cô bé đứng ngay giữa vũng máu loãng, lập tức ngẩng đầu lên, cả người tản ra một loại lực lượng vặn vẹo quỷ dị, ở chung quanh thân thể này, hết thảy mọi vật chất, bao gồm cả cả không khí lẫn nước, đều bị tinh lọc.
Tinh lọc có thể loại bỏ tạp chất, cô đọng ra vật chất đã được tinh lọc, và cũng có thể... Tinh lọc sinh mệnh lực và hủy diệt toàn bộ những loại tình huống dị thường, bao gồm cả hiệu quả tăng phúc.
Ngay lập tức, không gian chung quanh Linh Lục lập tức xuất hiện dấu hiệu sụp đổ, Khư giới trở nên vặn vẹo, mà bên trong vết rách vặn vẹo kia, mơ hồ tỏa ra một loại mùi vị làm người ta rét lạnh, sợ hãi.
Sau khi Hứa Thâm ngửi được mùi hương này, trong lòng chợt cảm nhận được một tia rung động.
Bởi vì hương vị này rất giống... mùi hương trên người Mai Phù.
Nhưng nhạt hơn rất nhiều, rất nhiều…