Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 749 - Chương 749. Có Lẽ… Bị Mai Phù Ăn Luôn Cũng Là Một Loại Hạnh Phúc?

Chương 749. Có Lẽ… Bị Mai Phù Ăn Luôn Cũng Là Một Loại Hạnh Phúc? Chương 749. Có Lẽ… Bị Mai Phù Ăn Luôn Cũng Là Một Loại Hạnh Phúc?

Lúc trước, Hứa Thâm nương nhờ Hắc Tuyết để tiến vào mật thất, hoặc tránh né pháo Khư Thần bắn, đều là lợi dụng khả năng xuyên qua tầng thứ tư trong Khư giới.

Có thể nói, lý luận về bốn tầng của Khư giới, là tin tức mà trước mắt Hứa Thâm có thể hiểu biết được, cũng có nghĩa là tầng thứ tư chính là tầng sâu nhất.

Nhưng căn cứ theo sự tồn tại của Mai Phù, hiển nhiên Khư giới vẫn còn tầng thứ năm.

Và viên hạt giống kia, hắn cũng có thể phát hiện ra thì vì cớ gì mấy người Hải Tước lại không thể, trừ phi bọn họ không nhìn thấy nó. Mà điều này cũng có nghĩa là hạt giống nọ nằm tại tầng thứ năm, trong thế giới của Mai Phù.

Mai Phù thấy Hứa Thâm không nói chuyện, lại cười hì hì chắp tay sau lưng, nhẹ nhàng vờn quanh bên người hắn, tựa như cô cũng không sốt ruột, và có rất nhiều kiên nhẫn để chờ hắn mở miệng.

Ánh mắt Hứa Thâm khẽ chớp động, trong lòng thầm hỏi Hải Tước: "Cô có thể nhìn thấy viên hạt giống trên linh hồn của đối phương không?"

"Hạt giống?" Hải Tước nghi hoặc đáp lại.

Hứa Thâm nhìn thấy bộ huyết khu (thân thể máu) trong ao máu của Hải Tước đang nheo mắt nhìn về nơi xa. Một lát sau, giọng nói của Hải Tước lại vang lên trong đầu hắn: "Không có, cậu nói hạt giống là?"

"Đông XZ [1] kia ở tầng càng sâu hơn, nếu cô có thể xé rách Khư giới ở nơi này, là có thể chạm đến nó, đem phá hư trong lời nói, có thể giết chết nó." Hứa Thâm nói.

[1] : Mình tìm rất lâu nhưng vẫn không hiểu rõ rốt cuộc từ này có nghĩa là gì, vì từ XZ kia có 4 nghĩa cơ.

1: phương thức áp súc văn kiện.

2: ký hiệu để phân loại chất hóa học nguy hiểm.

3: thẻ bài trang sức Hàn triều.

4: chỉ hành động liều mạng bảo vệ một người nào đó hoặc một quan điểm quần thể nào đó theo hướng cực đoan.

Tóm lại, mọi người cứ hiểu là hạt giống nhé, không biết tác có viết sai chính tả không.

Hải Tước im lặng một lát, mới đáp lại nói: "Nơi này là tầng sâu nhất trong Khư giới rồi, tuy tôi có mơ hồ cảm nhận được vẫn còn tầng thế giới càng sâu hơn, nhưng... chúng tôi lại không thể chạm tới nơi ấy được. Có lẽ cần phải thông qua biển khư, mới có thể đến được nơi đó."

"Biển khư?" Hứa Thâm nghĩ đến chuyện Nghĩ Hậu biến mất bởi vì cô ấy muốn đi biển khư, lại hỏi: "Vậy hiện tại cô có thể đi vào biển khư không?"

"Không được, gần đây không có cửa vào." Hải Tước trả lời.

Hứa Thâm hiểu, biển khư là một nơi nào đó rất đặc biệt.

Đồng thời, trong lòng hắn cũng thầm than, chẳng lẽ lần này thực sự phải nhờ Mai Phù hỗ trợ? Hay bọn họ nên lui lại?

"Nếu có thể ngăn cản hạt giống kia thì tốt rồi." Hứa Thâm thì thào tự nói, rồi thở dài một cái.

Mai Phù khẽ lườm Hứa Thâm một cái: "Bớt nói như vậy đi, lại muốn dùng loại lời nói này để nhờ tôi hỗ trợ, nếu cậu có thể nhìn thấy thứ hạt giống đó... thì cũng có hi vọng nhìn thấy tôi. Chẳng lẽ cậu giả vờ không nhìn thấy vì sợ tôi ăn luôn cậu ư?"

Có chút sợ...

Hứa Thâm lại nghĩ đến đoạn thời gian mình ở bên trong lồng giam tâm linh kia, cô ấy đã làm bạn bên cạnh hắn trong suốt một tháng trời, bỗng nhiên ánh mắt hắn lại bình thường trở lại.

Có lẽ… bị Mai Phù ăn luôn cũng là một loại hạnh phúc?

Huống chi, đã làm bạn bên cạnh hắn lâu như vậy, chưa chắc cô ấy đã thật sự muốn ăn luôn hắn...

Ánh mắt khẽ chuyển động, Hứa Thâm chậm rãi quay đầu, ngay lúc hắn đang muốn nói chuyện, đột nhiên Mai Phù khẽ hừ một tiếng, cắt ngang suy nghĩ trong đầu hắn: "Được rồi được rồi, tôi giúp cậu là được, chúng ta cứ như bây giờ cũng rất tốt, nếu thật sự tiếp xúc... Có lẽ cậu sẽ bị hù chết đó."

Nói xong, trong ánh mắt cô lộ ra một tia cô tịch, nhưng rất nhanh, gương mặt đã giãn ra, bắt đầu cười rộ lên.

Tiếp sau đó, bước chân trần nhẹ nhàng tiến tới như một con bướm xinh đẹp, đảo mắt một cái, đã tới phía trước viên hạt giống như hạt đậu kia.

Mà lúc này, Hải Tước, Hắc Tuyết và Linh Lục ở bên ngoài, đã chém giết mấy lần cùng linh hồn người đầu trâu nọ rồi, mảng sáng màu xanh da trời trên người Hải Tước và Hắc Tuyết đều suy giảm trên diện rộng, lực lượng linh hồn hao tổn nghiêm trọng.

"Đáng tiếc, thứ này không thể đưa đến thế giới của mọi người, bằng không để cho cậu ăn luôn nó, ngược lại sẽ vô cùng bổ dưỡng." Mai Phù cười mỉm đưa tay tới, nhẹ nhàng cầm lấy hạt giống như hạt đậu kia.

Người đầu trâu đang há miệng rít gào, điên cuồng công kích, đột nhiên linh hồn trở nên cứng đờ, vẻ mặt dại ra, lập tức khiếp sợ ngẩng đầu, nhìn khắp nơi xung quanh.

Mà lúc này, Hải Tước, Linh Lục và Hắc Tuyết cũng phát hiện được sơ hở của nó, chỉ trong nháy mắt, cả ba cùng liên hợp ra tay, trực tiếp giam cầm trói buộc thân thể người đầu trâu lại.

"Đừng để hắn tự bạo." Hắc Tuyết nói, mái tóc lập tức xuyên thấu vào trong, xé rách, chặt đứt, cánh tay, thân thể người đầu trâu, làm như vậy có thể giảm bớt lực trùng kích sau khi đối phương tự bạo.

Thân thể bị không ngừng chặt đứt, đã khiến người đầu trâu phục hồi lại tinh thần, gã điên cuồng rống giận liền muốn tự bạo.

"Anh thực sự muốn làm như thế sao?" Bỗng nhiên Hứa Thâm mở miệng nói.

Người đầu trâu sững sờ, gã lập tức hướng ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn thanh niên trước mắt.

Hứa Thâm cũng lặng lẽ nhìn nó, ánh mắt sắc bén, tựa như có thể xuyên thấu nội tâm: "Anh xác định bản thân còn có thể tái sinh sao?"

Người đầu trâu sửng sốt, ánh mắt vẫn đầy hoang mang, nhưng rất nhanh sau đó, gã lại cười lạnh nói: "Bớt nói mấy lời hù dọa ấy đi!"

Nói xong, thân thể gã lập tức bành trướng bạo liệt.

Nếu không tự bạo, nó cũng sẽ bị đối phương tươi sống tháo rời.

Lần nầy khi người đầu trâu nổ tung, lực trùng kích cũng không lớn.

Sau khi linh hồn của người đầu trâu bị xé rách, Hứa Thâm lập tức nhìn về phía hạt giống như hạt đậu trong tay Mai Phù kia.

Viên hạt giống nọ lập tức có dấu hiệu muốn vỡ ra, tựa như muốn lặp lại cùng một thủ đoạn (bổn cũ soạn lại), một lần nữa thả linh hồn của người đầu trâu ra ngoài.

Nhưng khe hở phía trên vừa mở, đã bị Mai Phù ấn chặt.

Khe hở nọ vẫn chưa bỏ cuộc, lại lần nữa hé ra một đường khác, Mai Phù lại dùng tay bóp cho nó khép lại.

Cô vừa bóp khe hở vừa cất tiếng cười như tiếng chuông bạc, như thể bản thân vừa tìm được một món đồ chơi thú vị, bởi vậy thi thoảng lại buông lỏng một chút lực lượng, chờ hạt đậu vỡ ra, thì ấn chặt.

Cứ như thế, tới tới lui lui vài lần, trong quá trình này, rốt cuộc linh hồn của người đầu trâu cũng không thể phục hồi như cũ nữa.

Bình Luận (0)
Comment