Chuyện này cũng khiến cho Hắc Tuyết và Linh Lục đều sửng sốt, nhưng rất nhanh, bọn họ đã trở nên vô cùng mừng rỡ, nghĩ rằng đã giết chết đối phương rồi.
Chỉ có duy nhất một mình Hải Tước là khác, trong lòng bà vô cùng khiếp sợ, xen lẫn một chút ngạc nhiên nghi ngờ. Bà cho rằng, hết thảy những chuyện này đều có liên quan tới Hứa Thâm, hoặc là… có liên quan tới bóng dáng mơ hồ mà khủng bố luôn đi sau lưng Hứa Thâm kia.
Đối phương có thể dễ dàng ngăn chặn một con quái vật vô địch, khó lý giải đến như thế!
Mai Phù chơi đùa ầm ĩ một lát, tựa như chợt cảm thấy loại chuyện này có chút không thú vị, vì vậy cô liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, và đương nhiên, lúc này ánh mắt của Hứa Thâm vẫn duy trì sự trống rỗng như cũ, tầm mắt của hai người không hề chạm phải nhau, nhưng có vẻ như Mai Phù lại hiểu được suy nghĩ trong đầu Hứa Thâm.
Đây chính là sự ăn ý chỉ xuất phát từ quá trình làm bạn lâu dài với nhau.
Cô buông lỏng tay ra, hạt đậu lại nứt toác, thứ chất nhầy màu xanh da trời từ bên trong vội vàng chui ra ngoài, sau đó nhanh chóng bành trướng, tăng thêm, hóa thành dáng vẻ người đầu trâu.
Sau khi linh hồn của nó tái sinh, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
Và hành động đầu tiên khi một lần nữa sống lại của kẻ này đó chính là, xoay người bỏ chạy.
"Bắt lấy nó!" Hứa Thâm vội vàng nói.
Hải Tước phản ứng cực nhanh, lúc này máu loãng dưới chân bà đã lan tràn khắp một mảnh khu vực thật lớn, đã hình thành nên hồ máu, bởi vậy, dù tốc độ chạy trốn của người đầu trâu vô cùng nhanh, nhưng nó đã sớm bị hồ máu bao vây lại ở vị trí trung tâm.
Mảng sáng màu xanh da trời chói mắt hiện lên, Hải Tước vận dụng toàn lực, bên trong hồ máu sinh ra một tầng gợn sóng, từng cây gai máu đột nhiên xỏ xuyên qua, đục lỗ trong linh hồn của người đầu trâu, khiến cho nó không thể thoát ra được.
Sau đó, Hắc Tuyết cùng Linh Lục theo sát tới.
"Đừng giết nó." Hứa Thâm nói.
Hắc Tuyết và Linh Lục đang muốn ra tay, chợt dừng lại, rồi hướng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Hứa Thâm, đừng giết nó?
Bọn họ có thể giết chết được đối phương ư?
Người đầu trâu nghe được lời nói của Hứa Thâm, vẻ hoảng loạn trên mặt lập tức biến thành sợ hãi, nó chợt nhìn về phía Hứa Thâm.
Quả nhiên, thứ lực lượng vừa rồi kia... chính là kẻ này?
Nhưng rõ ràng hắn chỉ là hình thái thứ hai thôi!
"Mày… đến tột cùng mày là cái gì? !" Người đầu trâu có chút run rẩy.
Đã lâu, rất lâu rồi, nó chưa từng cảm nhận được khí tức của tử vong, nếu thứ kia không thể hé mở ra, nó sẽ bị khóa chết.
Và để cho nó cảm thấy sợ hãi chính là, lại tồn tại một người có thể chạm đến thứ kia.
Đó chính là hạch tâm huyền bí của thứ năng lực mà nó sở hữu.
"Bây giờ anh còn cảm thấy bản thân bất tử hay không?" Hứa Thâm mỉm cười dò hỏi.
Sắc mặt người đầu trâu vô cùng khó coi, sương mù linh hồn màu đen bốc lên, nó không nói gì.
Đúng là nó có chút sợ hãi, và vô cùng hoang mang nữa…
Thanh niên trước mắt, thật sự là nhân loại ư?
Một người có ba con đồng loại của nó vờn quanh, có nhìn thế nào cũng cảm thấy đối phương không phải nhân loại người bình thường nha...
"Bao ăn bao ở, hoặc là chết, lựa chọn một cái đi." Hứa Thâm nghiêm túc nói: "Cơ hội không nhiều lắm, hãy quý trọng nó."
Người đầu trâu hồi tưởng về hoàn cảnh vừa nãy, về thứ lực lượng khủng bố cứ một mực lặp đi lặp lại không ngừng truyền đến linh hồn mình, trong lòng có một loại cảm giác da đầu run lên, tuy lúc này nó không có da đầu, nhưng linh hồn lại xuất hiện một chút bất lực.
Lần đầu tiên nó gặp phải chuyện quỷ dị như thế.
"Không chọn? Được, coi như anh cam chịu muốn chết rồi." Hứa Thâm nói.
Người đầu trâu phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy Hứa Thâm và ba con khư bên cạnh đang như hổ rình mồi, sau khi nội tâm đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cuối cùng nó vẫn lựa chọn thỏa hiệp: "Tôi có thể đi theo cậu, nhưng cậu có thể nói cho tôi biết, cậu làm như thế nào được không?"
"Anh còn không có tư cách tìm tòi nghiên cứu về chuyện của tôi." Hứa Thâm không chút khách khí nói.
Người đầu trâu vô cùng tức giận, cực kỳ không phục, nhưng rất nhanh, nó lại nhụt chí.
Không thể không phục.
Nếu không gặp được thứ khác loại như Hứa Thâm, gần như nó không thể nào chết được, nhưng tới hiện tại, nó lại một lần nữa cảm nhận được tử vong uy hiếp.
Hơn nữa trong ba con khư này, còn có một con vừa vặn khắc chế được nó, khiến cho nó không thể phát huy ra toàn bộ ưu thế công kích của thứ năng lực mà mình nắm giữ…
Một lần gặp phải hai tầng khó khăn như thế, quả nhiên là xui xẻo… Mẹ nó mở cửa cho xui xẻo, rước xui xẻo vào tận trong nhà.
Tới cuối cùng, người đầu trâu vẫn phải quy thuận.
Hải Tước, Linh Lục và Hắc Tuyết nhìn thấy nó bị Hứa Thâm thu thập phải chịu phục tùng, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.
Và ngoại trừ Hải Tước, Linh Lục cùng với Hắc Tuyết đều kinh ngạc vô cùng. Bởi vì các cô đã cảm nhận được sâu sắc sự lợi hại và khó chơi của người đầu trâu, nhưng Hứa Thâm lại có biện pháp chế tài nó?
Hắc Tuyết đang quấn quanh trên cánh tay Hứa Thâm, bỗng nhiên lại cảm nhận được một tia cảm giác khác thường mà đã lâu rồi chưa từng cảm nhận được.
Đây là... sự ấm áp của ca ca.
Quả nhiên đi theo ca ca bên người luôn có cảm giác an toàn nhất.
Trong ánh mắt của cô ấy lộ ra vài phần ngọt ngào và hoài niệm, tựa như trong mơ hồ, đang hồi tưởng lại một chuyện nào đó vẫn một mực ẩn sâu bên trong trí nhớ, cảm xúc cũng sinh ra một chút biến hóa rất nhỏ.
Hải Tước kết nối cùng Hứa Thâm, được Hứa Thâm gợi ý, bà ấy lập tức thu lại hồ máu đang một mực kéo dài dưới chân.
Bộ thân thể của người đầu trâu với huyết dịch đã bị đông cứng lại vẫn nằm bên dưới hồ máu, cũng được thả ra ngoài, ngoại trừ chịu một chút thương tổn, cũng không có gì đáng ngại.
Sau khi linh hồn trở về, thân thể người đầu trâu đã khôi phục lại khả năng hành động.
"Để cho tôi ăn một miếng." Hứa Thâm chỉ vào cái bụng trên thân thể người đầu trâu, nói.
Người đầu trâu khá kinh ngạc, gã lập tức hướng ánh mắt kỳ quái nhìn Hứa Thâm rồi nói: "Cậu muốn ăn hạch tâm lực lượng của tôi sao? Nhưng thân thể của tôi có thể hoán đổi bất cứ lúc nào, cho nên bên trong bộ thân thể này ẩn chứa không nhiều lực lượng đâu."
Bình thường, những con khư này đều giấu hạch tâm lực lượng ở bên trong cơ quan nội tạng của mình, nơi này cũng là bộ phận mỹ vị nhất.