Nhưng Hứa Thâm không nói chuyện, người đầu trâu chỉ có thể lựa chọn tiến lên.
Hứa Thâm nhờ Hải Tước hỗ trợ hoa xé cái bụng kia ra, sau đó vươn tay lấy một miếng.
"Có chút chua." Trên bàn tay Hứa Thâm dính lại một chút huyết dịch ẩm ướt mềm mại, nhầy nhụa, hắn lau lau khóe miệng, giống như một vị mỹ thực gia (chuyên gia ẩm thực) đang thưởng thức một món điểm tâm tinh xảo.
Người đầu trâu cười khổ, nói: "Có lẽ giam giữ quá lâu, nên bị ẩm rồi."
Hai từ “bị ẩm” kia có thể sử dụng để hình dung cơ quan nội tạng sao...
Hứa Thâm hơi hơi gật đầu, hắn đưa mắt nhìn thân hình cực lớn của người đầu trâu, bình tĩnh nói: "Anh có thể thu nhỏ thân thể lại một chút hay không? Tốt nhất là nhỏ đến mức không bị quân vương dễ dàng cảm nhận được ấy."
Người đầu trâu cười nói: "Chỉ là chuyện nhỏ."
Khi nói chuyện, bỗng nhiên thân thể nó co rút lại vào bên trong, thân hình cực lớn bị đè ép xuống, đảo mắt một cái liền thu nhỏ thành một con côn trùng có kích cỡ bằng bàn tay.
Nhìn bên ngoài, con côn trùng nọ khá giống bọ cạp, nhưng có đầu trâu và mấy cái chân kỳ quái, nó rơi vào lòng bàn tay Hứa Thâm, sau đó lại rất nhanh đi đến một bên vai khác của hắn.
"Tôi đã dùng lực lượng linh hồn hoàn toàn ngăn cách khí tức của mình, trừ phi gặp phải một kẻ nào đó giỏi về tìm tòi linh hồn, nếu không những người khác sẽ không cảm nhận được tôi." Người đầu trâu khẽ cười nói.
Hải Tước nói: "Tôi có thể dùng huyết dịch bao lấy nó, và nhét vào trong thân thể của cậu, làm như vậy sẽ càng thêm bí mật."
Hứa Thâm hiểu được suy nghĩ của Hải Tước, bà ấy muốn thông qua huyết dịch bao phủ, để phòng ngừa đối phương đột nhiên tập kích làm thương tổn tới hắn, hắn cũng ngầm đồng ý với lựa chọn như vậy.
Dường như người đầu trâu cũng biết được suy nghĩ của Hải Tước, bởi vậy gã không hề kháng cự, ngược lại còn cười hì hì nói: "Lão bà muốn thân thiết với anh sao? Anh cũng thật lâu rồi không tiếp xúc thân mật cùng những con khư khác như vậy."
"Ba ba, ba đừng có bắt nạt ma ma đó." Linh Lục đứng ở trước mặt Hứa Thâm, cố kiễng chân lên nói.
Người đầu trâu có chút kiêng kị với cô bé này, gã bất đắc dĩ nói: "Ba ba sắp bị mấy người các con bắt nạt đến chết rồi, ở đó mà bắt nạt được ma ma con sao?”
Linh Lục bị câu nói này của gã chọc cười.
Sau đó dưới huyết dịch của Hải Tước bao trùm, thân thể Linh Lục cũng biến mất vào trong thân thể Hứa Thâm.
Cứ như vậy…
Một tên ba ba muốn giết chết vợ con nhà mình,
Một đôi mẹ con muốn ăn luôn ba ba,
Một muội muội muốn ăn luôn ca ca,
Cùng một tên nhân loại coi chúng nó làm bạn bè, đã tổ hợp lại cùng nhau.
Hứa Thâm xoay người, cùng Mai Phù vẫn một mực đi theo bên cạnh, rời khỏi nơi này.
Ở trên đường quay về, Hứa Thâm cẩn thận cảm thụ một chút biến hóa của thân thể, lại phát hiện bên trong căn nhà nhỏ tối đen của mình, không hề nghênh đón vị khách mới nào.
Người đầu trâu không tiến vào cửa nhà hắn.
Điều này làm cho Hứa Thâm có chút ngoài ý muốn.
Hắn đưa mắt nhìn hạt đậu nhỏ vẫn một mực trôi lơ lửng trên không gian, và đi theo bên cạnh hắn kia.
Dường như giữa hạt đậu này và người đầu trâu kia có một mối liên hệ thần bí nào đó, Hứa Thâm đi đến đâu, nó liền đi theo đến đấy.
Chẳng lẽ … nó mới chính là hạch tâm của người đầu trâu?
Nếu nói như vậy, chẳng lẽ hắn phải ăn luôn hạt đậu này, mới có thể khiến cho người đầu trâu tiến vào cửa nhà mình?
Nhưng, nghe ý tứ của Mai Phù, dường như hạt đậu này không thể tiến vào tầng thứ tư trong Khư giới, càng không thể buông xuống hiện thực.
Haizzz… một kẻ dũng mãnh như thế, lại không thể trở thành người nhà của mình, thật sự làm kẻ khác tiếc nuối.
Càng nghĩ, Hứa Thâm càng cảm thấy vô cùng tiếc hận.
Sau đó, Hứa Thâm tiến vào trong chiếc xe mà hắn đã đỗ lại bên một bụi rậm đầy cỏ hoang, lên xe nổ máy, và lái về giáo đường.
Trên đường, Hứa Thâm hỏi người đầu trâu về chuyện gã bị trấn áp tại nơi này.
Hiện giờ, có vẻ như người đầu trâu đã trở nên thành thật hơn một chút. Dưới huyết dịch của Hải Tước bao trùm, có một cái đầu trâu chỉ to bằng ngón tay cái, xuất hiện trên vai Hứa Thâm, nó không còn vẻ dữ tợn lúc trước, ngược lại còn có chút xinh xắn đáng yêu.
"Đó là chuyện của hơn một ngàn năm trước rồi." Người đầu trâu nói: "Thì cũng như tôi đã nói lúc trước đó. Tôi đang ở nhà ăn cơm ngon lành, đột nhiên một đám côn đồ được mấy người gọi là quân vương đó, xông vào, phát động tập kích với tôi. Cũng may tôi cũng không phải ăn chay, đã giết ngược lại ba kẻ xâm nhập, nhưng trong đám người này lại vừa vặn có một kẻ sở hữu năng lực quá mức khắc chế tôi. Bởi vậy, tuy bọn họ không giết chết được tôi, nhưng vẫn có thể nhốt tôi lại. Cậu nói xem, bọn họ làm như vậy còn có đạo lý gì không?"
Hứa Thâm nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của gã, hiển nhiên trong suy nghĩ của người đầu trâu, gã là người vô tội.
"Giết ngược lại ba quân vương, hóa ra bản lĩnh của anh không hề nhỏ." Hứa Thâm gật đầu khen ngợi một câu.
Đúng là trong chiến đấu vừa rồi, bọn họ đã được chứng kiến sự lợi hại đến kinh khủng của đối phương, nếu không có Mai Phù ra tay, bọn họ chỉ có thể bỏ trốn.
"Vậy dạng năng lực gì có thể khắc chế anh?" Hắc Tuyết ló đầu ra từ một bên vai khác của Hứa Thâm, tò mò dò hỏi.
Người đầu trâu liếc nhìn Hắc Tuyết một cái, hừ nhẹ nói: "Không nói cho cô biết."
"Tôi cũng muốn biết." Hứa Thâm nói.
Người đầu trâu có chút bất đắc dĩ, gã liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, nghĩ ngợi lâu lắm, cuối cùng vẫn nói: "Năng lực của kẻ kia là ‘Giấc ngủ sâu’ ."
"Giấc ngủ sâu?" Hứa Thâm sửng sốt, hắn khá là giật mình với loại năng lực này.
"Tôi không cẩn thận trúng chiêu, lập tức ngủ đi, chờ tới lúc tỉnh lại, đã bị phong tỏa dưới cái bia này rồi. Bên trong tấm bia ấy có thứ đặc thù, có thể áp chế lực lượng của tôi." Người đầu trâu nói.
Hải Tước nói: "Không riêng gì anh, năng lực của tôi cũng sẽ bị áp chế, đây là thứ chuyên môn dùng để khắc chế khư.”
Lúc trước khi huyết dịch của bà ấy thẩm thấu đến thân bia, nó lập tức chịu ảnh hưởng dẫn tới sôi trào, sau đó bị bốc hơi và ăn mòn, nếu không phải năng lực của bà là sinh sản thêm, có thể liên miên không ngừng chế tạo máu tươi, chỉ cần trúng một đòn ấy thôi, bà đã sớm bị thương rồi.