Trong lòng Hứa Thâm khẽ động, tấm bia này là sản phẩm do số một trong hội Hỗ Trợ Linh Bí xây dựng nên, tài liệu của nó có thể khắc chế khư cấp A.
Nói như vậy, chẳng phải tấm bia đó chính là tài liệu thích hợp nhất dùng để chế tạo binh khí chiến đấu sao?
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên hắn cho rằng, bản thân cần phải quay đầu lại khuân vác bia Trấn Khư trở về.
Nhưng trước mắt thì không được.
Bia Trấn Khư đã vỡ, người đầu trâu bị thả ra ngoài, không biết số một có biện pháp nào đó để biết được tin tức này hay không?
Trước mắt, hắn đang có việc gấp cần phải nhanh chóng rời đi, không thể hỏi được, nhưng một khi hắn vận chuyển bia Trấn Khư trở về, ngược lại sẽ làm lộ dấu vết, bị số một điều tra ra.
Hứa Thâm nghĩa đến đây, lập tức phân phó để Hắc Tuyết xóa sạch, che giấu vết lốp xe còn lưu lại trên đường.
Về phần bia Trấn Khư, tạm thời cứ để nó ở lại nơi này cũng không sao, tuy thứ này có thể dùng để chế tạo thành binh khí, nhưng khả năng cao là nhà xưởng trong thành Để không đủ khả năng lấy vật chất ở bên trong kia ra ngoài đâu.
Mà dùng thân bia đã vỡ để chiến đấu, lại có hiệu quả không tốt.
“Anh vẫn luôn bị trấn áp bên dưới nơi này, vậy làm thế nào mà anh biết mình bị bắt hơn một ngàn năm rồi?" Hứa Thâm hỏi.
"Đương nhiên là người bạn kia của tôi nói cho tôi biết." Người đầu trâu nói.
Hứa Thâm nghĩ đến cô gái quỷ dị mình từng nhìn thấy vào đêm hôm đó, rồi khẽ gật đầu, loại giải thích như vậy cũng có thể cho qua.
"Tuổi của ma ma còn không đến 300 năm, vậy mà tuổi của ba ba đã hơn một ngàn năm rồi. Vẫn là ma ma của con chịu thiệt!" Đúng lúc này, cái đầu Linh Lục lập tức chui ra khỏi ngực Hứa Thâm, ấm ức nói.
Người đầu trâu cảm thấy buồn cười: "Ba ba lớn hơn ma ma một chút cũng là chuyện rất bình thường."
"Lớn hơn nhiều lắm đó, hừ!" Linh Lục tức giận nói.
"Nhưng trên thực tế, thời gian sống trên đời của ba ba cũng chỉ được mấy trăm năm thôi, dù sao phần lớn thời điểm ba ba đều ngủ." Người đầu trâu tiếp tục giải thích: "Hơn nữa tuy tuổi ba ba lớn một chút, nhưng không hề già, vẫn rất có sức sống."
Hứa Thâm có chút bất đắc dĩ không biết nên nói gì.
Hai kẻ này toàn nói những lời vớ va vớ vẩn.
Hắn lập tức cắt ngang vấn đề cố tình gây sự của Linh Lục, rồi quay sang người đầu trâu, tiếp tục hỏi: "Vậy anh có biết ở hơn một ngàn năm trước, nơi này có hoàn cảnh như thế nào không?"
"Rất phồn vinh, dòng người đi qua dày đặc." Người đầu trâu quan sát khung cảnh vùng ngoại thành quá mức hoang vắng một mực hiện lên ven đường chiếc xe đi qua, rồi nói: "Hơn nữa, bức tường kia đã có từ khi ấy rồi. Và theo những gì tôi còn nhớ, thì ở chung quanh nơi này, đều là những căn phòng dày đặc san sát, nhưng hiện tại thì không có. Ừm… lúc ấy, nơi này có nhiều đồ ăn vặt hơn."
Hứa Thâm có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới ở hơn một ngàn năm trước, nơi này lại rất phồn vinh.
Nhưng tới, hiện giờ chẳng những nó không phát triển càng tốt hơn, ngược lại còn không ngừng xuống dốc?
"Lúc ấy, ở nơi này có rất nhiều quân vương. Tôi còn tốt, nhưng những người khác đều phải vô cùng cẩn thận, trốn ở ngoài tường, không dám tùy ý tiến vào." Người đầu trâu bắt đầu kể lại câu chuyện của ngàn năm về trước.
"Khi đó nhân loại mấy người thống trị ngay ngắn có trật tự, quân vương cầm kiếm trấn thủ tứ phương, cuộc sống của chúng tôi thật khổ, cũng không biết vì sao tới hiện giờ, khắp mọi nơi đều hoang phế, ngay cả tiệm cơm lớn một chút cũng không nhìn thấy đâu?"
Hứa Thâm biết hai từ “tiệm cơm” trong miệng gã là chỉ cái gì.
Là sào huyệt của khư cấp B.
Nhưng hiện giờ, khư cấp B đều đi một mình, rất ít con sống thành bầy đàn.
"Có lẽ sau khi anh bị giam giữ, nơi này đã xảy ra chuyện gì đó rồi." Hứa Thâm nói.
Đoạn lịch sử này quá mức sâu xa rồi, hắn cũng chẳng có tâm tư đi tìm tòi nghiên cứu.
So sánh với chuyện đó, Hứa Thâm càng cảm thấy hứng thú với hạt đậu của người đầu trâu hơn: "Thế hạt đậu của anh là cái gì vậy, là năng lực của anh kết tinh lại sao?"
Người đầu trâu nghe thấy Hứa Thâm nhắc tới chuyện này, sắc mặt khẽ biến, quả nhiên… hết thảy mọi thứ đều không phải ngẫu nhiên.
Vẻ kiêng kị trong mắt gã càng sâu thêm, do dự một chút, cuối cùng gã mới nói: "Đó là thứ mà ngẫu nhiên tôi đạt được từ biển khư. Tôi cũng không biết nó là cái gì. Vốn dĩ năng lực của tôi là linh thể tuần du (có thể ra ngoài đi lang thang), xem như một loại năng lực tương đối bình thường, nhưng từ sau khi ngoài ý muốn bị hạt đậu kia hút vào, tôi chợt phát hiện dù linh hồn của mình đã chết đi, vẫn có thể tái sinh ở bên trong đó. Bên trong đó ẩn chứa lực lượng vô cùng vô tận, có thể giúp tôi tái sinh vô số lần."
Hứa Thâm kinh ngạc.
Nói như vậy, hạt đậu kia là một thứ bảo vật nào đó, và chẳng có chút liên quan nào với người đầu trâu?
Nói như vậy cũng có nghĩa là, cho một linh hồn khác tiến vào bên trong, nó cũng có thể vô hạn tái sinh như gã?
"Hạt đậu?" Hắc Tuyết và Linh Lục đều tỏ ra nghi hoặc, không biết Hứa Thâm đang nói cái gì.
Hứa Thâm không giải thích với mấy người bọn họ, chỉ bắt đầu trở nên vô cùng tò mò với biển khư kia.
Thứ bảo vật kỳ dị như thế lại đạt được từ biển khư?
Và Nghĩ Hậu tới biển khư chuyến này cũng vì làm bản thân lớn mạnh?
Có lẽ khi hắn nắm được cơ hội, trong tương lai cũng phải đến nơi đó một chuyến, tìm kiếm một chút kỳ ngộ bên trong.
Chiếc xe không ngừng chạy băng băng trên đường, rất nhanh đã trở lại khu thành thị Hắc Quang, và đi vào phía trước giáo đường.
"Còn chưa trở về sao? Sự kiên nhẫn của chúng tôi có hạn." Bên trong giáo đường, lão giả lặng lẽ đứng bên cạnh ghế dựa dành cho những tín đồ ngồi.
Ở phía sau lưng lão là Thạch Lôi đang nhoài người dưới đất, cả người đều là thương tích, nhưng dưới ảnh hưởng của năng lực tự lành mạnh mẽ, máu tươi trên người gã đã ngừng lại, chẳng qua nhìn từ bên ngoài vẫn vô cùng chật vật.
Còn ngay trước mặt lão giả, là một đám đông người.
Đám người Trần Hàn, Tiết Môi, Đỗ Minh, Huyết Y giáo chủ của giáo hội Hắc Quang đều có mặt.