Trước mắt Trần Hàn là hình thái thứ hai mạnh nhất dưới tay Hứa Thâm, sau khi gã biết được chuyện Thạch Lôi bị đánh bại, đã là người đầu tiên chạy tới hiện trường, nhưng đương nhiên, gã cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, dù sao danh hiệu mà đối phương báo ra cũng rất vang dội.
Bí vệ của Nghĩ Hậu.
Bản thân chính là Thống soái quân đồn trú, gã biết những người trước mặt mình là tồn tại còn đáng sợ hơn thân vệ.
Bởi vì những người có thể đảm nhiệm vai trò của bí vệ đều là những thành viên xuất sắc được tuyển chọn từ nhóm thân vệ, bọn họ vừa trung thành vừa đáng sợ.
Xung đột với bí vệ của Nghĩ Hậu, chẳng khác nào tạo phản.
"Tôi đã thông báo, đội trưởng lập tức sẽ trở về." Lâu Hải Âm trầm giọng nói. Mấy tiểu tinh linh bên người cô đang khe khẽ nói nhỏ, nhắc nhở cho cô biết hai vị trước mắt này cực kỳ đáng sợ.
"Cô đã thông báo rất lâu rồi." Trung niên bên cạnh nói.
Lâu Hải Âm trầm giọng nói: "Vậy khẳng định là bên người đội trưởng có việc, nếu không cậu ấy sẽ quay lại đây ngay."
Lão giả cười tủm tỉm nói: "Đợi thêm 1 phút nữa, nếu 1 phút nữa mà cậu ta không xuất hiện, vậy mấy người đi theo chúng tôi trở về khu Mẫu Hoàng một chuyến, tiểu thư Phân Ny muốn đích thân thẩm vấn mấy người."
Sắc mặt đám người Trần Hàn khẽ biến.
Nạp Sắt Phân Ny kia chính là thân tín bên người Nghĩ Hậu.
Nói vậy, mấy bí vệ trước mắt do chính cô ta phái tới?
Chẳng lẽ cô ta đã nhận được chỉ thị nào đó từ phía Nghĩ Hậu?
Chẳng lẽ Nghĩ Hậu đã trở lại cung Tuyết rồi?
Hơn nữa, thẩm vấn... Là bởi vì cô ta hoài nghi bọn họ muốn mưu phản sao?
"Xin cho đội trưởng thêm một chút thời gian, khẳng định cậu ấy sẽ đến." Lâu Hải Âm nói.
Lão giả nọ chỉ mỉm cười, không nói thêm nữa, tựa như những lời lão ta nói chính là mệnh lệnh, không thể sửa đổi, cũng lười tiếp tục dông dài.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Trong nháy mắt, 1 phút đã tới rồi.
Lão giả đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ quả quýt, mỉm cười một chút, chợt quay sang đám người Trần Hàn, nói: "Đi theo tôi đi."
Gương mặt Trần Hàn vẫn bình tĩnh, nói: "Thật có lỗi, hiện giờ chúng tôi đang trong trạng thái phòng thủ, không thể tạm rời cương vị công tác, nếu không thế lực của Dạ Thử Vương sẽ xâm nhập bất cứ lúc nào.”
"Không cần tìm những lý do kiểu này để thoái thác. Hơn nữa, hiện giờ tôi không thương lượng với mấy người, là thông báo." Lão giả nhẹ giọng nói: "Hay là… mấy người định ra tay với tôi?"
Sắc mặt đám người Trần Hàn lập tức biến đổi, đương nhiên bọn họ không thể dễ dàng theo hai người trước mắt rời đi như vậy, nếu không chờ đến lúc thực sự bị thẩm vấn. đúng là sống hay chết cũng khó mà biết trước được.
"Xem ra cả lũ đều là một đám cứng đầu, quả nhiên tiểu thư Phân Ny lo lắng cũng có lý do." Gã trung niên bên cạnh lập tức cười lạnh, rồi nhanh chóng tiến lên một bước, khư lực dồi dào trong cơ thể trực tiếp bốc cháy lên, khiến cho nhiệt độ không khí tại giáo đường nhanh chóng tăng thêm, sau lưng người này cũng xuất hiện một bóng dáng màu đỏ sậm mơ hồ.
Tư thế của bóng người kia vô cùng dữ tợn, tựa như một vị Thần Chích từ trên cao nhìn xuống, hoặc như một con ác ma trong địa ngục, mang đến lực lượng cực nóng.
"Lại cho mấy người thêm một lần cơ hội." Gã trung niên nọ hờ hững nói: "Đi hay không đi?"
Trần Hàn nghiêm mặt, không nói chuyện.
Gã trung niên kia thấy vậy, cũng không tiếp tục nhiều lời vô nghĩa thêm, trực tiếp nâng tay, luồng hỏa diễm đậm đặc phóng thích ra ngoài trong nháy mắt.
Ngay trong khoảnh khắc công kích phóng ra ngoài, bọn họ cũng tiến vào trong Khư giới, ngọn lửa quét qua, không trúng người.
"Thật có lỗi..." Đỗ Minh khẽ thở dài.
Lão đã sớm phóng khí độc, bao phủ chung quanh từ lâu, bất cứ lúc nào cũng có thể làm tê liệt, đánh ngất hai bí vệ trước mắt, thậm chí là ám sát.
Nhưng lúc này lão không định ám sát bọn họ, có điều, làm cho hai người này mất đi sức chiến đấu, lại không thành vấn đề.
Thế nhưng…
Ngay khi lão phát động năng lực, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Chỉ thấy khí độc của mình lại bị bóng dáng mơ hồ ở sau lưng đối phương tiện tay vỗ một cái, đánh tan rồi.
Toàn thân bóng dáng nọ bốc lên khói lửa (hoặc pháo hoa) giống hệt một con Viêm Ma, hiển nhiên, đối phương có thể nhìn thấy khí độc của lão!
Hỏa diễm nồng đậm xâm nhập đến.
Trần Hàn chú ý tới vẻ mặt của Đỗ Minh, trong lòng đã đoán được lão vừa đánh lén thất bại rồi, vào thời khắc này, gã cũng không thể che giấu được nữa, khư lực cả người đột nhiên bùng nổ, nhanh chóng tiến vào trạng thái Tu La.
Phanh!
Gã ngang nhiên rút cây phủ ra, chợt hung hăng bổ cây chiến phủ trên tay xuống, chém nát tầng hỏa diễm trước mặt.
Liệt diễm bị chẻ nhỏ thành hai luồng, xẹt qua thân thể Trần Hàn, lại không tạo thành bất cứ thương tổn gì.
Mộng giáo chủ đứng bên cạnh Đỗ Minh cũng lặng yên phóng ra năng lực của mình, ác mộng xâm nhập.
Nhưng sau khi phát động năng lực, bỗng nhiên gã lại trông thấy một mảnh thế giới hắc ám.
Bên trong thế giới này chỉ còn lại một mình gã và người trung niên trước mắt, mặt đất chung quanh cực kỳ đen tối, trong lúc bàn chân bước tới, nó lập tức dập dềnh, xuất hiện từng tầng sóng gợn, tựa như mặt đất dưới lòng bàn chân là mặt nước vậy.
Đây là chỗ sâu trong mộng cảnh của đối phương.
Mộng giáo chủ đang muốn chế tạo ra một sinh vật ác mộng làm đối phương sợ hãi, đánh cho người này mất đi sức chiến đấu, nhưng ngay sau đó, sau lưng người trung niên kia lại xuất hiện một bóng dáng mơ hồ, toàn thân bóng người nọ được bao phủ bởi một tầng lửa khói màu đen, tạo hình như Viêm Ma,
Đối phương lặng lẽ mở mắt, hốc mắt trỗng rỗng như khô lâu xuất hiện hai luồng hỏa diễm, đang chăm chú nhìn Mộng giáo chủ.
Trong phút chốc, Mộng giáo chủ cảm nhận được một tia hàn ý.
Đây tuyệt đối không phải ác mộng do gã chế tạo nên.
Mà là ác mộng của đối phương.
Hoặc là... thứ đang đứng đằng sau đối phương kia chính là một dạng sinh mệnh thể nào đó vốn tồn tại trong hiện thực, nhưng có thể xuất hiện trong mơ.
Nhưng nó là thứ gì?
Không đợi Mộng giáo chủ phản ứng lại, bỗng nhiên gã phát hiện ra một luồng cảm giác nóng cháy vô cùng vừa ập tới, khiến cho toàn thân mình bốc cháy lên!
Ngọn lửa hừng hực nhanh chóng thiêu đốt cả người.
"A a!" Đột nhiên Mộng giáo chủ phát ra một kêu thảm thiết, như vừa bừng tỉnh từ trong mộng.