Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 754 - Chương 754. Kẻ Địch Khủng Bố!

Chương 754. Kẻ Địch Khủng Bố! Chương 754. Kẻ Địch Khủng Bố!

Thế giới trước mắt là hiện thực, gã vừa thoát khỏi năng lực ác mộng của mình, quay trở lại hiện thực, nhưng ngay khi nhìn xuống thân thể chân chính của mình, gã chợt phát hiện, nó lại đang thật sự bốc cháy.

Mộng giáo chủ kêu thảm một tiếng, vội vàng dập đi hỏa diễm trên người, cực kỳ lao lực mới có thể dập tắt được nó.

"Cẩn thận..." Lâu Hải Âm nhìn thấy Mộng giáo chủ ăn quả đắng, trong lòng đã suy đoán được, có khả năng gã vừa vận dụng năng lực của mình, nhưng thứ đang đứng sau lưng người trung niên kia đã phá giải được rồi.

Quả thực sinh mệnh thể kia mang tới cho cô một loại cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.

Đám tiểu tinh linh bên người cô cũng truyền đến vẻ khẩn trương rõ ràng, chúng nó cứ một mực bồi hồi chung quanh cô, tựa như không dám tới gần.

Theo lời thì thầm của những tiểu tinh linh, chúng nó đã để lộ ra một tin tức rõ ràng, bóng dáng mơ hồ kia là một con ma quỷ cực kỳ khủng bố.

"Ừm?" Gã trung niên nhìn thấy Trần Hàn tập kích tới, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lùng, gã dứt khoát nâng tay tóm lấy Trần Hàn.

Bóng dáng mơ hồ sau lưng gã cũng nâng tay lên theo.

Cùng lúc ấy, liệt diễm màu đen đang ngưng tụ trong hư không, lập tức đi tới vây quanh thân thể Trần Hàn, cả người Trần Hàn nhanh chóng bị bao phủ giữa một mảnh lửa khói màu đen dày đặc.

"Cẩn thận!" Mộng giáo chủ thấy vậy, vội vàng lên tiếng nói, gã vừa được thể nghiệm uy lực đáng sợ của thứ khói lửa màu đen, hiểu khá rõ về sự khủng bố của nó.

Hô!

Bên trong liệt diễm, thân thể Trần Hàn vung phủ thoát ra, tầng lửa khói màu đen hóa thành nhiều đóa hoa lửa lướt qua bên người gã, nhưng không thể tạo thành thương tổn cho bộ thân thể này.

Chỉ thấy trên da thịt gã thoáng hiện một chút ngăm đen, hiển nhiên đang ở trong trạng thái Tu La hạ, có thể bỏ qua uy lực của lửa khói.

Nhưng, bất kể như vậy, Trần Hàn vẫn cảm nhận được khí tức cực nóng vờn quanh thân thể mình, chuyện này khiến trong lòng gã vô cùng căng thẳng, dường như thứ lửa khói vừa tập kích gã vốn không phải là liệt diễm bình thường do năng lực điều khiển.

Phải tốc chiến tốc thắng!

Sưu!

Gã tiến lên một bước, như một con dã thú màu đen đang giận dữ, trực tiếp lao ra.

Sắc mặt người trung niên nọ thoáng thay đổi, thậm chí còn có chút khiếp sợ, năng lực của gã lại mất hiệu lực với kẻ trước mặt này?

Mắt thấy thân thể Trần Hàn nhanh như huyễn ảnh, chỉ trong nháy mắt đã tới gần, người trung niên này vội vàng nâng tay lên muốn ngăn cản, nhưng bỗng nhiên bên cạnh có một luồng gió nhẹ xẹt qua, là lão giả kia.

Chỉ thấy thân thể lão nhanh chóng đột kích tới, sau đó một tiếng “Phanh” vang lên, Trần Hàn múa may chiến phủ, lại bị một đôi chân giẫm xuống, đánh hụt, chỉ có thể bổ xuống mặt đất phía trước người gã trung niên nọ.

Mà gã trung niên nọ lại mượn cơ hội này để nhanh chóng nhảy về phía sau, kéo giãn khoảng cách.

Trần Hàn kinh hãi, nhìn chằm chằm vào lão giả đang đứng trên chiến phủ. Thân thẻ đối phương nhẹ nhàng như chuồn chuồn, chỉ một mực lặng lẽ đứng trên lưng phủ, lộ ra dáng vẻ đầy hứng thú.

"Hệ cường công không tồi." Lão giả bình luận.

Trần Hàn kinh sợ, lại vung búa, hung hăng chém tới.

Bóng dáng lão giả nọ nhẹ nhàng như chim én, chỉ trong nháy mắt đã quay ngược trở lại như chim én lượn vòng giữa không trung, và một lần nữa, lại đứng trên cây chiến phủ, nhưng lần này, lão đứng ngay trên mặt cắt ngang của chiến phủ.

"Nhưng tốc độ còn chưa đủ." Lão lại bổ sung.

Con ngươi Trần Hàn thoáng co rút lại, quá nhanh, nhanh đến mức gã hoàn toàn không thể nắm giữ được động tác của đối phương.

Phải biết rằng, lúc này gã đang ở trong trạng thái Tu La, lực lượng cả người lớn gấp năm lần hình thái thứ hai bình thường!

Gấp năm là khái niệm gì? Là tương đương với sự chênh lệch giữa người thường cùng với trảm khư giả giai đoạn đầu.

Đủ để thuấn sát!

Nhưng lão giả trước mắt lại nhanh hơn gã, thực sự không hợp lẽ thường!

"Mắt!" Lão giả nhẹ giọng nói.

Trần Hàn sửng sốt, rồi đột nhiên phản ứng lại, gã vội vàng nhắm mắt, nhưng ngay khoảnh khắc hai mắt nhắm chặt lại, bất chợt một cơn đau đớn kịch liệt truyền đến từ hai mắt.

Thân thể Trần Hàn lảo đảo, không thể khống chế mà ngã về phía sau, nhưng trong lúc ấy, gã vẫn vung phủ điên cuồng chém tới, ý đồ ép cho lão giả nọ phải lui ra.

Chờ một giây sau, gã mới miễn cưỡng có thể mở mắt quan sát được.

Rồi ngay trong giây phút đôi mắt vừa mở ra, con ngươi chợt thoáng co rút lại. Gã trông thấy lão giả nọ vẫn đứng trên cây chiến phủ trong tay mình, nhưng lần này khác trước, lão đang khom lưng ghé sát vào mặt gã, khoảng cách giữa hai bên thu hẹp lại chỉ bằng với độ dày của một cái bàn nhỏ.

Gã nhìn thấy trên mặt lão giả khẽ nở mỉm cười.

Phanh!

Yết hầu chợt đau nhức, thân thể Trần Hàn bay ngược về phía sau, gần như khó có thể hô hấp nổi.

Chiến phủ cũng theo đó mà rời khỏi tay.

Cùng lúc ấy, đám người Lâu Hải Âm cũng chạy tới bên người Trần Hàn, bảo vệ gã.

Lão giả vẫn đứng trên cán cây chiến phủ vừa rơi xuống mặt đất, mỉm cười mà nhìn mấy người trước mắt: "Có nhiều hơn nữa cũng vậy mà thôi. Tôi lại cho mấy người thêm một lần cơ hội nữa, nếu còn không chịu đi, sẽ bị coi là tội phản nghịch, giết chết ngay tại chỗ!"

Sắc mặt đám người Lâu Hải Âm chuyển thành cực độ khó coi.

Bọn họ không nghĩ tới phe mình có nhiều hình thái thứ hai tụ tập đến đây như vậy, nhưng vẫn không thể địch lại hai người trước mắt.

Đây là bí vệ bên người Nghĩ Hậu?

Là hình thái thứ hai đỉnh cao được chọn lựa từ trong đội thân vệ?

Trong đám người, sắc mặt Hạ Tĩnh Tương biến ảo không ngừng, cô rất muốn phóng thích năng lực của chính mình, nhưng hai lần đả kích lúc trước quá mức nặng nề, khiến cho cô do dự.

Cô biết thực lực của đám người Trần Hàn và Đỗ Minh, nhưng ngay cả bọn họ cùng không phải đối thủ của hai người trước mặt, cô có thể sao?

Và mặc dù cô có thể kéo bọn họ vào trong không gian năng lực gia đình bỏ phiếu, lỡ như lại bỏ phiếu thất bại thì sao?

Cô đã... Mất đi em trai.

Không thể tiếp tục mất cha mẹ nữa, không thể mất đi bất cứ một người nào nữa!

Ngay trong khi Hạ Tĩnh Tương đang nắm chặt hai tay, đầy do dự, tựa như lòng kiên nhẫn của lão giả nọ đã hao hết, chỉ thấy lão móc móc lỗ tai, nói: "Mấy người đã không trả lời, coi như cam chịu bị phán tội kháng cự rồi."

"Một khi đã như vậy ..." Lão đang muốn hành động, đột nhiên một âm thanh mừng rỡ truyền đến từ đám người đằng sau:

"Giáo hoàng đại nhân!"

Bình Luận (0)
Comment