Xoạt!
Những người khác đột nhiên quay đầu nhìn lại như một thứ phản xạ có điều kiện.
Chỉ thấy ở ngoài cửa giáo đường, có một bóng dáng đang lặng lẽ thong thả bước tới, vẻ mặt đầy bình tĩnh, đúng là Hứa Thâm.
Đám người Tiết Môi nhìn xuyên qua lối đi nhỏ giữa hai bên ghế dựa đặt ở trung ương, cũng thấy được Hứa Thâm đang đi thẳng qua bên này, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Giáo hoàng đến đây là tốt rồi.
Tới hiện giờ, bọn họ đi theo hai bí vệ này trở về, hay có lựa chọn khác, đều do Hứa Thâm tới quyết định.
"Ừm?" Lão giả bắt gặp phản ứng của đám người chung quanh, lập tức tỏ vẻ hứng thú nhìn về thanh niên đang bước tới đối diện.
Thực tuổi trẻ, dáng vẻ chỉ chừng hai mươi.
Nhưng trên mặt đối phương lại xuất hiện sự thành thục và vững vàng vốn không thuộc về lứa tuổi này.
Trong ánh mắt cũng có vài phần bén nhọn và sắc lạnh như ưng lang, nhưng chúng đều bị ánh mắt hờ hững bên ngoài che giấu xuống.
"Thú vị." Trên mặt lão giả chợt nở nụ cười, xem ra… đúng là vị thân vệ này có vấn đề gì đó, khó trách bọn họ lại nghe tiểu thư Phân Ny nói, đối phương hợp nhất quân đồn trú hai khu, nghi ngờ có lòng phản nghịch.
Lão biết những loại nhân tài kiểu này đều mang trong mình một trái tim ngỗ ngược, không chịu đi vào khuôn phép.
Bọn họ bừa bãi, kiêu ngạo, phản nghịch... Nhưng lão sống tới từng này tuổi rồi, chẳng những hiểu rất rõ nội tâm của bọn họ nghĩ gì, ngược lại cũng biết trên người còn có người.
Nếu những người như thế biết được lực lượng chân chính của Nghĩ Hậu điện hạ, khẳng định trong lòng bọn họ sẽ không nảy lên loại ý tưởng ngu muội như vậy...
"Giáo hoàng đại nhân." Đỗ Minh vội vàng cúi đầu, lộ ra vẻ mặt hổ thẹn.
Mấy giáo chủ bọn họ đều có mặt, cộng thêm toàn bộ lực lượng trung kiên của giáo đường đều đến đông đủ, lại tùy ý để hai người đối phương giương oai, cưỡi lên đầu mình…
Tình huống này quá mức bối rối khó xử.
Trần Hàn ôm chặt yết hầu, lúc này đã giải trừ trạng thái Tu La, dù sao trạng thái Tu La của gã cũng không thể duy trì thời gian quá lâu.
Gã nhìn về phía Hứa Thâm, rồi vội vàng tiến lên, thấp giọng nói: "Cẩn thận, lão gìa kia rất mạnh!"
Hứa Thâm khẽ gật đầu, hắn lập tức đi tới phía trước mọi người.
Nhóm Tiết Môi yên lặng đứng phía sau Hứa Thâm, không hề nói một câu nào.
Hơn nữa, tình huống lúc này cũng không cần bọn họ phải báo cáo và giới thiệu, vừa nhìn là hiểu ngay rồi.
"Hai vị là?" Hứa Thâm hỏi.
"Bí vệ của điện hạ." Gã trung niên kia bình tĩnh nói.
Gã cảm thấy khá mất mặt vì năng lực của mình lại bị Trần Hàn áp chế, nếu không có lão giả kia hỗ trợ, rất có khả năng gã sẽ không địch lại đối phương:
"Tiểu thư Nạp Sắt Phân Ny muốn cậu tới cung Tuyết một chuyến, tốt nhất là cậu đừng có ý đồ kháng mệnh."
Ánh mắt Hứa Thâm khẽ chớp động, trong lòng đã hiểu rõ.
Đi hoặc không đi, bản thân của sự lựa chọn này đã là đáp án rồi.
Không đi nghĩa là trong lòng có quỷ.
Nhưng hắn lại biết, lúc này Nghĩ Hậu không có mặt tại cung Tuyết, và dù hắn có đi, cũng không ai có thể làm gì được hắn.
Nhớ rằng, bên người hắn còn mấy người Hắc Tuyết, dù hai vị khác muốn bao vây tiêu diệt hắn, hắn cũng có thể giết khỏi vòng vây.
"Không thành vấn đề." Hứa Thâm bình thản nhận lời.
Lão giả nọ thoáng hiện một chút ngoài ý muốn, tựa như không ngờ Hứa Thâm có thể sảng khoái nhận lời như thế.
Tuy Nghĩ Hậu điện hạ mất tích, nhưng đó là thông tin lan truyền ra bên ngoài, ai biết có phải điện hạ đang cố bố nghi trận hay không?
Đối phương dám thản nhiên tiến vào trong cung, xem ra … đúng là người này không có tâm tư phản nghịch.
Đương nhiên, cũng có thể là đối phương bị khuất phục dưới uy hiếp của bọn họ...
Ngay khi các loại suy nghĩ nhanh chóng chuyển động trong đầu lão giả, Hứa Thâm lại nói ra câu nói kế tiếp: "Nhưng trước khi đi, chúng ta cần giải quyết chuyện trước mắt đã."
"Chuyện trước mắt?" Lão giả sửng sốt, mày hơi hơi gây xích mích.
"Tuy hai vị là bí vệ của điện hạ, nhưng cũng không thể quá mức kiêu ngạo ương ngạnh được. Nơi này là khu Hắc Quang, là địa bàn của tôi. Hai người lại ngang nhiên đánh người của tôi ngay tại địa bàn của tôi. Tốt nhất là nên cho tôi một lời giải thích công bằng thỏa đáng." Hứa Thâm bình tĩnh nói.
Lão giả nhìn nhìn Hứa Thâm, lại đưa mắt nhìn nhìn đám đông thủ hạ đang đứng đằng sau hắn, lập tức giật mình mà nở nụ cười.
Muốn đòi lại địa bàn của mình ở ngay trước mặt đám thủ hạ sao?
Nếu không, đúng là lần này hắn mất hết thể diện rồi?
Thật đáng yêu...
"Đúng là trong chuyện này, chúng tôi có lỗi, cậu muốn công bằng như thế nào đây?" Lão giả cười mỉm mà nhìn thấy Hứa Thâm.
"Đơn giản, bọn họ phải chịu bao nhiêu thương tích thì cảm phiền mấy người cũng cố chịu đựng vài phần như thế." Hứa Thâm nói.
Lão giả nọ hơi sửng sốt, sau đó liền cười ha hả: "Cậu thật thú vị."
"Rất nhiều người đều cảm thấy tôi rất hài hước." Hứa Thâm nghiêm túc nói.
"Đúng vậy." Lão giả tràn đầy đồng cảm, nói: "Vậy cậu dự định làm tôi bị thương như thế nào?"
Hứa Thâm nói: "Đơn giản, chỉ cần ông nhẫn nại một chút là tốt rồi."
Nói xong, hắn hoạt động gân cốt, cổ tay vài cái, rồi lập tức đi về phía lão giả nọ.
Nhìn tư thế của hắn, tựa như thực sự muốn cứ như vậy mà đi lên phía trước, đánh cho lão giả nọ một trận tới béo người.
Lão giả và gã trung niên kia nhìn thấy hành động của Hứa Thâm, đều cảm thấy vô cùng buồn cười, thằng nhóc này đùa hơi dai rồi.
Nhưng bọn họ cũng không bởi vậy mà khinh thường hắn.
Đương nhiên thanh niên trước mắt bọn họ tuyệt không phải là thằng ngốc, nếu không, làm sao hắn có thể quản lý cả hai đại khu?
Hắn đã dám nói như vậy, khẳng định trong lòng có tự tin, bản thân đủ khả năng làm được như thế.
Cũng có nghĩa là hắn sở hữu một loại năng lực vô cùng cường đại, nếu không làm sao hắn có thể quản lý được nhiều hình thái thứ hai như vậy?
Chẳng qua… chuyện khiến cho lão giả nọ nghẹn cười chính là, những gì đối phương chứng kiến còn quá mức nông cạn.
Tự tin là chuyện tốt, nhưng không thể mù quáng đâu.
"Cứ để cho tôi lên trước đi." Gã trung niên kia lên tiếng.
Lời nói vừa dứt, bóng dáng mơ hồ sau lưng gã lập tức vẫy tay, một luồng khói lửa đánh về phía Hứa Thâm.
Một kích này nhìn như tùy ý, nhưng tuyệt đối không phải là phô trương.
Kỳ thực, gã làm như vậy chỉ vì năng lực của bản thân vốn là công kích viễn trình, gã lo lắng năng lực của Hứa Thâm quá mức quỷ dị, mới trực tiếp ra tay thử xem sao.
Thoạt nhìn hai người bọn họ đều tỏ ra khá tùy ý, nhưng trên thực tế, tâm tư lại vô cùng cẩn thận.