Mà một màn này cũng rơi thẳng vào trong mắt nhóm giáo chúng của giáo hội Hắc Quang và mấy người Tiết Môi, Đỗ Minh, khiến trong lòng tất cả bọn họ đều rung động.
Lúc trước, hai bí vệ của Nghĩ Hậu còn dùng lực lấn át mọi người, không ai địch nổi, vậy mà lúc này, ở trong tay Hứa Thâm, bọn họ lại yếu ớt như những đứa trẻ, bị hắn tiện tay áp chế và đánh tan.
Hiển nhiên thực lực đôi bên chênh lệch quá xa!
Ngài ấy chính là vương của bọn họ! !
"Nhẫn nại một chút nữa." Hứa Thâm nói với lão giả dưới chân.
Khương lão lập tức nghĩ đến lời nói lúc trước của Hứa Thâm -- "Đơn giản, chỉ cần ông nhẫn nại một chút là tốt rồi."
《 Đơn giản 》
Da mặt Khương lão hơi run rẩy, thậm chí lão còn hoài nghi bản thân vừa trúng mị thuật, và hết thảy mọi chuyện xảy ra trước mắt đều là ảo giác.
Lão thật sự bị thua đơn giản như thế?
Không đợi Khương lão mở miệng, kiếm phong trên tay Hứa Thâm đã hóa thành ngân quang, và chỉ trong phút chốc, liên tiếp mấy lỗ máu đã xuất hiện trên người Khương lão, máu tươi phun trào.
Khương lão ăn đau, lập tức cắn chặt hàm răng, không hề phát ra âm thanh, chỉ riêng ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm.
Hứa Thâm ngẩng đầu, đưa mắt nhìn nhìn Thạch Lôi, lại cúi đầu nhìn nhìn lão giả dưới chân, tựa như vừa đối chiếu hai bên một chút, sau đó, hắn gật gật đầu nói: "Như vậy miễn cưỡng có thể tính là huề nhau rồi."
Nói xong, hắn liền nâng chân lên, và bình thản lui về phía sau hai bước.
Cùng lúc đó, trước ngực Khương lão không còn bị áp chế bởi lực lượng khủng bố từ bàn chân của Hứa Thâm, bởi vậy lão lập tức xoay người bò lên, bóng dáng trở lại vẻ phóng khoáng tự nhiên như trước, đảo mắt một cái liền kéo giãn chừng bốn, năm mét, rồi cắn răng nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm: "Cậu không giết tôi?"
"Mấy người là bí vệ của điện hạ, vì sao tôi lại muốn giết ông?" Hứa Thâm mỉm cười nói: "Huống chi mấy người cũng không giết người của tôi, coi như thông minh."
Chỉ vì câu nói này, trong lòng hai người Khương lão lập tức phát lạnh.
May mắn lúc trước bọn họ còn có chút thủ hạ lưu tình.
Nếu không…
Tên dã man trước mắt này thực sự có khả năng sẽ nổi điên, rồi giết sạch bọn họ.
Từ khi nào mà bên người điện hạ lại chiêu mộ một tên thân vệ hung tàn nhường này?
Một kẻ như vậy, ở lại trong đội thân vệ tuyệt đối là nhân tài không được trọng dụng, tuyệt đối là giả heo ăn thịt hổ.
Trên thực tế, dù đặt hắn vào đội bí vệ, cũng có thể đảm nhiệm chức vị đội trưởng.
Phải biết rằng, Khương lão chính là đội phó đội bí vệ…
"Hiện tại, cậu có ý gì?" Khương lão dò hỏi.
Hứa Thâm lạnh nhạt nói: "Nếu đã là điện hạ triệu kiến, đương nhiên tôi phải vâng lời, hai vị cứ ra ngoài trước chờ tôi."
Khương lão liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái thật sâu, lão thực sự không nghĩ tới Hứa Thâm lại có gan theo chân bọn họ rời đi, đây tuyệt đối không phải nói đùa.
"Hừ!"
Nhưng lão không nói gì, cũng nhịn vài câu dọa dẫm trong lòng xuống.
Thật hiển nhiên vào thời điểm như này, không cần thiết phải nói ra mấy câu làm vấn đề thêm phần phức tạp, ngược lại còn có thể chọc giận tên dã man trước mắt, để mạng của mình ở tại chỗ này.
Chỉ có não tàn mới lấy mạng của mình đi thăm dò lòng kiên nhẫn của người khác.
Đúng là trên đời này không thiếu những kẻ não tàn như vậy, nhưng bọn họ không phải.
Gã trung niên nọ thu hồi năng lực của mình, trao đổi ánh mắt cùng Khương lão, sau đó hai người bọn họ trực tiếp xoay người rời đi trong Khư giới, ra bên ngoài giáo đường.
Sau khi hai người ấy rời đi, đám người Tiết Môi và Lâu Hải Âm cũng thu hồi ánh mắt từ trên người bọn họ, dừng hết lên người Hứa Thâm.
Từ khi nghe thấy Hứa Thâm đồng ý đi theo hai người này tới cung Tuyết, trong lòng bọn họ đều có chút lo lắng.
Tuy Hứa Thâm chưa bao giờ nói muốn phản Nghĩ Hậu, nhưng bọn họ cứ có cảm giác, trong đủ loại chuyện Hứa Thâm làm, đều ẩn chứa tâm tư phản loạn.
Bọn họ chính là thủ hạ của Hứa Thâm, Hứa Thâm bất trung với điện hạ, bọn họ còn có thể không biết sao?
Nhưng hiện tại, câu trả lời của Hứa Thâm lại khiến bọn họ có chút nghi hoặc và khẩn trương.
Lỡ như Hứa Thâm đi một chuyến này… một đi không trở lại thì sao?
"Giáo hoàng đại nhân, ngài thật sự muốn đi sao?" Đỗ Minh mang theo vẻ mặt sầu lo, nói: "Đối phương triệu kiến ngài trong loại thời điểm này, khẳng định không có chuyện tốt, nói cái gì mà thử lòng trung thành, nhưng theo tôi thấy, rõ ràng là khốn cục."
"Nếu không đi lại tương đương với trắng trợn làm phản." Trần Hàn cũng cảm thấy đau đầu, trong lòng gã có cảm giác, tuy người ta đến hỏi có muốn đi hay không nhưng bọn họ lại không hề có bất cứ sự lựa chọn nào.
"Không cần lo lắng, tôi đi rồi sẽ trở về." Hứa Thâm nâng tay, ngăn lại những người khác còn muốn tiếp tục khuyên bảo và đề nghị, sau đó hắn nhìn quanh mọi người một vòng, lại nói: "Mấy người cứ ở lại chỗ này, thay tôi trông nom khu Hắc Quang và khu Vô Miên là được. Đừng để nơi này sinh ra náo động chỉ vì tôi không có mặt ở đây."
Thấy tâm ý Hứa Thâm đã quyết, mọi người đều do dự nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Dù sao, đây thực sự là loại lựa chọn tiến thoái lưỡng nan, ai cũng không nghĩ ra được phương án vẹn toàn.
"Nếu không, để tôi đi cùng cậu?" Lâu Hải Âm dò hỏi.
Hứa Thâm nhìn cô ấy một cái, rồi khẽ lắc đầu.
Lâu Hải Âm muốn đi theo nhằm phối hợp với hắn, phần tâm ý này không tồi, nhưng thật sự để cô ấy đi theo, ngược lại là trói buộc.
"Cứ chờ tôi là được." Hứa Thâm dứt khoát bước đi.
Mọi người nhìn theo bóng dáng Hứa Thâm nhanh chóng rời đi, trong ánh mắt đều mang theo một nỗi bi thương không thể nói rõ.
"Đám bề tôi cung tiễn Giáo hoàng! !" Đỗ Minh dẫn đầu quỳ xuống, kéo dài giọng nói.
Dường như những người khác cũng bị ảnh hưởng, chỉ trong phút chốc, âm thanh chiến giáp leng keng rung động, tất cả chúng giáo đồ và giáo chủ đều quỳ xuống, đưa tiễn Hứa Thâm.
Mãi cho đến khi bóng dáng Hứa Thâm đã rời đi, biến mất bên trong giáo đường, hồi lâu sau, Tiết Môi mới dẫn đầu đứng lên, theo đó, những giáo chủ khác cũng chậm rãi đứng lên, cuối cùng mới là nhóm giáo đồ cốt cán.
"Lực lượng của Hứa đội trưởng vẫn đáng sợ như vậy..." Trần Hàn nhìn đăm đăm ra ngoài cửa lớn của giáo đường, có chút thổn thức nói.