Gã đã tự mình cảm nhận được thực sự mạnh mẽ của hai bí vệ vừa nãy, nhất là lão giả kia, ngay cả gã cũng không thể làm gì được đối phương, vậy mà ở trong tay Hứa Thâm, đối phương cũng chỉ chống chịu được ba chiêu thôi.
Về phần một người khác, càng không cần phải nói, tuyệt đối không cùng một cấp bậc.
"Ngài chính là vương của chúng ta." Tiết Môi nhắc nhở nói. Trần Hàn gãi gãi đầu, gã còn không quá quen với cách xưng hô Hứa Thâm bằng thân phận Giáo hoàng.
"Không biết Giáo hoàng đi gặp điện hạ, có thể gặp chuyện không may hay không?" Lâu Hải Âm có chút lo lắng, hiện giờ cô đã bước lên cùng chiếc thuyền với Hứa Thâm, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.
"Mấy người có phát hiện hay không? Giáo hoàng đi nhưng không hề để lại cho chúng ta phương án dự phòng." Đỗ Minh bỗng nhiên nói.
Mấy người đều sửng sốt.
Đôi mắt Hạ Tĩnh Tương chớp động, nói: "Với hiểu biết của tôi về Giáo hoàng, anh ấy tuyệt đối không làm chuyện mà mình không nắm chắc, nếu đã không có phương án dự phòng, rất có khả năng chuyến đi này sẽ không phát sinh chuyện gì."
"Nhưng đó chính là cung Tuyết, chẳng lẽ ở bên trong cậu ấy còn có người?" Trần Hàn kinh ngạc nói.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều không có đáp án, nhưng mặc kệ như thế nào, trong lòng bọn họ cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
"Cái kia..." Đúng lúc này, một âm thanh truyền đến: "Mấy người có thể chú ý tới tôi trước hay không?"
Mọi người nhìn lại.
Là Thạch Lôi bị thương đang quỳ rạp dưới đất bên kia.
"Đi thôi." Cùng lúc ấy, trong bóng đêm bên ngoài giáo đường, một mình Hứa Thâm bước ra.
Hai người đang đứng trên đỉnh từng tòa kiến trúc cao tầng bên ngoài, nhìn thấy Hứa Thâm đi tới, chợt có chút ngoài ý muốn.
Lúc này, máu tươi trên hai tay Khương lão đã ngừng lại, về phần cánh tay gãy lìa, lão chỉ có thể chờ đến lúc trở về lại nhờ người ta trị liệu thôi.
Cũng may bên trong cánh tay bị chặt đứt không có khư binh, không nhặt trở về cũng không có gì đáng tiếc.
"Chỉ có một mình cậu thôi sao?" Khương lão đánh giá Hứa Thâm, cảm nhận được từ trên người hắn lộ ra đầy vẻ bình tĩnh và ung dung, trong đầu chợt nghĩ đến loại lực lượng khủng bố mà hắn mới bộc phát ra lúc trước… Ừm, hẳn là loại tư thế ung dung này đến từ chính loại lực lượng kia.
"Điện hạ còn triệu kiến người khác sao?" Hứa Thâm hỏi.
"Không có." Khương lão nói: "Không phải điện hạ triệu kiến, là tiểu thư Phân Ny muốn gặp cậu thôi."
Tuy với Hứa Thâm, lời mời đến từ một trong hai người này cũng không khác nhau là mấy, nhưng lão vẫn muốn sửa lại cho đúng, dù sao nếu ngầm thừa nhận chuyện này, thì đứng trên lập trường của tiểu thư Nạp Sắt Phân Ny, nó cũng tương đương với mạo phạm điện hạ.
"Vậy đi thôi." Hứa Thâm nói.
"Không cần người khác đi cùng cậu sao?" Khương lão hỏi.
Hứa Thâm liếc mắt nhìn lão: "Có cần thiết không?"
Khương lão hơi nghẹn lại một chút, cuối cùng mới cười khổ rồi gật đầu nói: "Cũng đúng."
Nếu chỉ cần đối phó với bọn họ, Hứa Thâm không cần thiết phải mang theo người giúp đỡ, mà đối phó với điện hạ, có dẫn theo cũng vô dụng.
"Vậy đi thôi."
Hai người lập tức xoay người dẫn đường. Bọn họ cùng nhảy vọt đi trong bóng đêm, rất nhanh đã đi tới một nhánh con đường khác, ở nơi này có một chiếc xe đỗ lại.
Cả ba lập tức nhảy xuống từ trên nóc nhà cao tầng, trực tiếp xuyên qua đỉnh xe, và yên ổn ngồi bên trong xe.
Sau khi hoán đổi giữa Khư giới và hiện thực, chiếc xe nhanh chóng được khởi động.
Và chuyện lái xe tự nhiên rơi thẳng vào đầu gã trung niên kia.
Suy cho cùng, Khương lão cũng mất cả hai tay rồi. Mà có còn đi chăng nữa thì cũng chẳng tới lượt lão lái xe.
Hứa Thâm gác chân lên, rồi thư thư thái thái mà ngồi trên hàng ghế được lót da thật phía sau, không gian trong xe rất rộng, hắn tùy ý nói: “Đội bí vệ mấy người có tổng cộng là bao nhiêu thành viên, điều kiện để tiến vào đội bí vệ là gì?"
"Tổng cộng có tám người bao gồm cả đội trưởng." Khương lão ngồi ở ghế phụ lái, xuyên qua kính chiếu hậu liếc nhìn Hứa Thâm một cái, lại nói: "Với điều kiện của cậu, khẳng định là đủ tư cách gia nhập."
"Tôi không hỏi cho bản thân, chỉ muốn hỏi một chút điều kiện cụ thể, có lẽ bạn bè của tôi cũng có cơ hội." Hứa Thâm nói.
Khương lão nhướng mày, lạnh nhạt nói: "Vậy hơi khó rồi, ít nhất cũng phải là người nổi bật trong hình thái thứ hai. Về cơ bản, bí vệ đều được lựa chọn từ nhóm đội trưởng đội thân vệ. Có thể nói, đội trưởng đội thân vệ đều có tư cách trở thành bí vệ."
"Thì ra là thế." Hứa Thâm hiểu rõ rồi.
Một đường không nói chuyện.
Hai giờ sau, chiếc xe dừng tại mảnh đất trung tâm khu Mẫu Hoàng, phía trước cung Tuyết.
Hai người Khương lão dẫn đầu xuống xe, Hứa Thâm cũng theo sát đằng sau.
Dường như nhóm thủ vệ ở cửa nhận ra hai người Khương lão, vẻ mặt bọn họ lập tức trở nên nghiêm túc và trang trọng hơn.
Ba người xuyên qua tầng tầng lớp lớp thủ vệ, tiến vào một con đường lát đá thật dài bên trong cung Tuyết, hai bên là hoa viên, mùi thơm nhẹ nhàng lan tỏa trong đêm.
"Cẩn thận, có một luồng khí huyết vô cùng đậm đặc!" Bỗng nhiên, giọng nói của Hải Tước vang lên trong đầu Hứa Thâm.
Hứa Thâm đang bình thản bước đi không khỏi trở nên sửng sốt.
"Ít nhất là quân vương mới có." Hải Tước lại bổ sung.
Nghe vậy, tim Hứa Thâm lập tức đập thình thịch, thậm chí còn có một chút khiếp sợ, chẳng lẽ Nghĩ Hậu thật sự trở lại rồi? !
Nhưng không phải số một đã nói, tới biển khư nhanh nhất cũng phải mất tới ba tháng mới quay trở lại được sao?
Lúc này mới qua được bao lâu, không đến một tháng rưỡi mà?
"Hứa đội trưởng, làm sao vậy?" Khương lão đi bên cạnh Hứa Thâm hơi ghé mắt sang, cảm nhận được trạng thái dị thường của hắn, lập tức lên tiếng hỏi.
Sắc mặt Hứa Thâm nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, nói: "Không có gì."
Ba người tiếp tục bước đi.
Nhưng trong lòng Hứa Thâm lại trở nên căng thẳng, không còn tâm tính ung dung lúc trước nữa.
Nếu chỉ vẻn vẹn là hình thái thứ hai mai phục trong cung Tuyết, dù số lượng có nhiều hơn nữa, thì có Hắc Tuyết và Hải Tước che chở, hắn cũng có thể dễ dàng đối phó được.
Nhưng nếu Nghĩ Hậu cũng ở nơi này...
Hứa Thâm tuyệt đối không muốn phát sinh xung đột với Nghĩ Hậu ngay trong thời điểm này. Nhưng nghĩ đến bên người hắn còn có mấy cô Hải Tước và người đầu trâu vừa thu phục được, bốn con khư cấp A đối đầu với một vị quân vương, dù thực sự bùng nổ xung đột, ít nhất bọn họ muốn thoát thân cũng không thành vấn đề.
Hơn nữa, nếu phát sinh chuyện vui ngoài ý muốn, giải quyết được Nghĩ Hậu, vậy càng tốt hơn.
Rất nhiều ý niệm quay cuồng trong đầu, tâm trạng của Hứa Thâm cũng ung dung trở lại.