Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 759 - Chương 759. Gặp Được Nghĩ Hậu???

Chương 759. Gặp Được Nghĩ Hậu??? Chương 759. Gặp Được Nghĩ Hậu???

Không bao lâu sau, ba người bọn họ xuyên qua hoa viên, đi tới khu kiến trúc ngày thường Nghĩ Hậu vẫn ở lại.

Hứa Thâm vừa tiến vào đại sảnh, liền trông thấy Nạp Sắt Phân Ny.

"Hứa đội trưởng đã đến đây." Khương lão nhìn thấy Nạp Sắt Phân Ny, chỉ khẽ gật đầu, không có hành lễ.

"Hai vị vất vả rồi." Nạp Sắt Phân Ny thản nhiên cười, chợt nhìn về phía Hứa Thâm, đáy mắt có vài phần kinh ngạc và thú vị, nói: "Có thể mời được Hứa đội trưởng đến đây, thực sự khiến cho tôi rất bất ngờ đó."

Là bởi vì cô cho rằng tôi đã phản loạn sao... trong lòng Hứa Thâm oán thầm, nhưng bên ngoài vẫn bình tĩnh nói: "Nếu có chuyện cần triệu kiến, đương nhiên tôi sẽ nghĩa bất dung từ (không thể chối từ)."

Nạp Sắt Phân Ny mỉm cười, nói: "Cũng không có chuyện gì, chỉ muốn cùng hỏi Hứa đội trưởng một chút về tình huống đại khu dưới quyền quản lý của cậu thôi."

Cô muốn nói tới khu nào vậy... Bên ngoài Hứa Thâm chỉ quản lý một khu chính là khu Hắc Quang, về phần khu Vô Miên, hắn chỉ âm thầm quản lý, tuy tới hiện giờ, chuyện này cũng chẳng được coi là bí mật.

Nhưng nói thẳng ra lại có chút khó coi và không dễ lọt tai.

"Cũng không tệ lắm, coi như quản lý gọn gàng ngăn nắp." Hứa Thâm nói qua loa cho xong.

Nạp Sắt Phân Ny nở nụ cười, nói: "Nghe nói đội trưởng phiên đội bốn đã xảy ra chuyện, cậu có biết không?"

"Không rõ ràng lắm, từ lần trước khi tôi gặp anh ta, vẫn còn sinh long hoạt hổ."

Nhưng bị cậu gặp xong liền mất tích rồi... Nạp Sắt Phân Ny lườm Hứa Thâm một cái.

Được rồi, cô biết, có nói tới chuyện này cũng vô dụng, dù Hứa Thâm đã cướp cả khu Vô Miên của phiên đội bốn rồi, nhưng chỉ cần không sa ngã đến độ rơi vào trong tay Dạ Thử Vương là được.

Hơn nữa, hôm nay Hứa Thâm dám đến, cũng đủ để chứng minh hắn trung tâm rồi.

"Đi thôi, theo tôi đi gặp điện hạ." Nạp Sắt Phân Ny vừa xoay người vừa nói.

Trong lòng Hứa Thâm khiếp sợ, Nghĩ Hậu thật sự đã trở lại? Nhưng mặt ngoài hắn chỉ gật gật đầu, tựa như không có điều gì ngoài ý muốn.

Nạp Sắt Phân Ny nhìn thấy cánh tay của Khương lão, khẽ ngừng chân lại một chút, tỏ vẻ rất có hứng thú nói: "Khương lão, tay của ông?"

Khương lão liếc nhìn Hứa Thâm một cái, nói: "Không có gì, chỉ bị một chút thương tích thôi."

"Đều là hiểu lầm." Hứa Thâm cười nói.

Hiểu lầm móa nó... Khương lão nhìn thấy dáng vẻ khoe mẽ của Hứa Thâm, trong lòng chỉ biết tức giận hừ lạnh một tiếng.

Nạp Sắt Phân Ny nheo mắt nói: "Khương lão đã áp giải Hứa đội trưởng trở về sao? Tôi đã nói với ông rồi mà, chỉ triệu kiến mà thôi."

Khương lão lập tức nói: "Tiểu thư Phân Ny hiểu lầm rồi, thực lực của Hứa đội trưởng không dưới chúng ta, là cậu ấy tự nguyện trở về."

Nạp Sắt Phân Ny thoáng sửng sốt, rồi có chút kinh ngạc nhìn lão, tựa như đang muốn xác nhận xem những lời lão nói là thật hay giả.

Tới khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Khương lão, cô mới hiểu được đối phương nói không hề có chút khoa trương nào, huống chi trên người Hứa Thâm không có thương tích, ngược lại Khương lão lại đứt hai tay...

Nhưng một người như Khương lão lại bị đối phương chặt đứt hai tay?

Chuyện này quá mức khó tin rồi.

"Xem ra Hứa đội trưởng có khá nhiều bí mật đó." Nạp Sắt Phân Ny nở nụ cười.

"May mắn mà thôi, là bọn họ sơ suất, không có né tránh." Hứa Thâm khiêm tốn nói.

Nạp Sắt Phân Ny nhìn hắn một cái thật sâu, cũng không tiếp tục nhiều lời thêm nữa, đã xoay người dẫn đường.

Hứa Thâm đi theo phía sau Nạp Sắt Phân Ny, trong lòng lại yên lặng kết nối với Hải Tước.

"Mấy người có bị phát hiện ra không?"

"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sẽ không." Lời nói của Hải Tước lọt vào trong tai Hứa Thâm lại khiến hắn có cảm giác bà đang cảo sự [1]: "Trừ phi bị đối phương chạm đến thân thể, hoặc là đối phương có năng lực cảm giác đặc biệt."

[1] : Từ này có rất nhiều ý nghĩa, 1 là làm chuyện gì đó mà bản thân không thể khống chế được kết quả, 2 là cố ý làm một việc dù có khả năng sẽ làm người khác không thoải mái.

Bình thường không có gì bất ngờ xảy ra sẽ an toàn, nhưng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì sao... Hứa Thâm thầm cười khổ trong lòng, nhưng cuối cùng, hắn cũng chỉ có thể bất chấp khó khăn đi theo phía sau Nạp Sắt Phân Ny.

Chuyện đã đến nước này, bảo hắn để mấy người Hải Tước rời khỏi thân thể mình đã là chuyện cực kỳ không thực tế, suy cho cùng, lỡ như hắn gặp chuyện không may còn phải nhờ bọn họ hỗ trợ mà?

Rất nhanh, Hứa Thâm đã cùng đám người Khương lão đi tới phòng nghị sự.

Sau khi bóng dáng Nạp Sắt Phân Ny lui vào một bên rèm che, Hứa Thâm đã nhìn thấy bóng dáng phong hoa tuyệt đại xuất hiện phía trên bậc thang trước mặt, người nọ đúng là Nghĩ Hậu.

Tim Hứa Thâm thoáng đập nhanh hơn nửa nhịp, nhưng may mắn, vẫn có thể khống chế được kịp thời, vẻ mặt không chút biến hóa.

"Ra mắt Nghĩ Hậu điện hạ." Hứa Thâm cúi đầu, tránh cho biểu cảm trên mặt mất kiểm soát, rồi quì một gối hành lễ.

Hai bí vệ phía sau cũng hành lễ cùng hắn.

"Đứng lên đi." Giọng nói không chứa một chút tình cảm nào của Nghĩ Hậu truyền đến từ đỉnh đầu, lộ ra vẻ ung dung, coi thường hết thảy của người ngồi trên cao, bao quát xuống.

Hứa Thâm đứng lên, vừa ngẩng đầu, liền trông thấy Nghĩ Hậu đang nhìn mình chăm chú.

Vẻ mặt hắn thoáng trở nên căng thẳng hơn một chút, thoạt nhìn có vẻ như hắn đang rất khẩn trương.

Loại khẩn trương này rất bình thường, dù sao dưới cái nhìn chăm chú của một vị quân vương, chẳng được mấy hình thái thứ hai có thể bình tĩnh, không biến sắc mặt.

Nghĩ Hậu cũng không cảm thấy ngoài ý muốn với phản ứng của Hứa Thâm, ánh mắt bình tĩnh nói: "Triệu tập cậu đến đây, là có chuyện cần cậu đi làm."

"Có thể dốc sức cho điện hạ, thần muôn chết không từ." Hứa Thâm vội vàng tỏ thái độ.

Khi nói chuyện, Hứa Thâm cũng kín đáo liếc mắt quan sát Nghĩ Hậu.

Nhưng khiến cho hắn cảm thấy một tia khác thường chính là, tựa như thần thái của Nghĩ Hậu trước mắt không giống Nghĩ Hậu mà hắn từng gặp một đoạn thời gian trước, có vẻ càng thêm thành thục, càng thêm uy nghiêm, cũng như càng thêm xa cách, cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.

Ngắn ngủi hơn một tháng, vậy mà Nghĩ Hậu lại có chút thay đổi rồi?

Ít nhất là trên phương diện tâm tính.

Bình Luận (0)
Comment