"Cậu từng nhìn thấy Dạ Thử Vương rồi?"
Trong cảm nhận của Hứa Thâm, dường như thái độ của Nghĩ Hậu đối với hắn, có chút thờ ơ, nhưng ngay sau đó, hắn lại cảm thấy, dường như đối phương nên có thái độ như thế.
Khi nói chuyện, gương mặt cô ấy vẫn không có một chút biến hóa nào, ngay cả một tia nhã nhặn cũng không, từ đầu đến cuối đều lạnh lùng, tựa như trong mắt cô ấy, bất cứ sinh mệnh gì cũng chỉ là một con kiến mà thôi.
Từng nhìn thấy ư... Vốn chưa nhìn thấy!
Hứa Thâm lắc đầu nói: "Chưa nhìn thấy."
"Hiện giờ dưới sự quản lý của đội thân vệ, tạm thời các khu đều khá ổn định, nhưng trước mắt vẫn còn chưa biết, rốt cuộc bên trong những đội thân vệ này có bao nhiêu người đã bị Dạ Thử Vương kia xúi giục, mua chuộc. Theo ta biết, Dạ Thử Vương bên kia đã không kiềm chế được muốn phát động tập kích rồi." Nghĩ Hậu lạnh lùng nói: "Hiện giờ ta giao cho cậu một nhiệm vụ, phải đến khu Dạ Oanh, nơi đó là hang ổ của Dạ Thử Vương. Cậu qua bên đó điều tra diễn biến của Dạ Thử Vương, xem hắn đã tập kết được bao nhiêu lực lượng, nhất là phía tường cao bên kia. Rất có khả năng hắn sẽ phóng thích đám xác ngoài tường đến trợ giúp mình phá hư thành Bạch Nghĩ."
Thăm dò sào huyệt của Dạ Thử Vương?
Hứa Thâm thoáng sửng sốt.
Đây không phải là muốn chết sao?
Đó chính là sào huyệt hoặc hang ổ của một vị quân vương mà?
Hứa Thâm lộ vẻ mặt do dự, nói: "Điện hạ, nhiệm vụ này có chút gian khổ, thuộc hạ lo lắng, nếu chỉ dựa vào một mình mình, thực sự là lực bất tòng tâm. Bảo thuộc hạ kính dâng sinh mệnh cho điện hạ cũng là việc nhỏ, chỉ sợ làm hỏng việc của điện hạ, ngược lại sẽ đả thảo kinh xà, phá hư chuyện lớn."
"Cậu cũng khéo ăn nói ghê nha." Nạp Sắt Phân Ny đang đứng bên cạnh không khỏi nhỏ giọng nói.
Nghĩ Hậu cũng không trách cứ cô ấy ngắt lời, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm: "Đây là nhiệm vụ nguy hiểm, dù làm hỏng cũng sẽ không trách cậu, nhưng nếu nhiệm vụ thành công, chờ sau khi bình ổn mối họa Dạ Thử Vương này, ta sẽ phong cậu làm tướng trấn thành thành Bạch Nghĩ, địa vị gần với ta, trực tiếp quản lý sáu quân!"
Khương lão và gã trung niên đang đứng phía sau Hứa Thâm chợt sững sờ, mí mắt không ngừng giật giật.
Tướng trấn thành!
Địa vị này quá mức hiển hách, hơn nữa nó còn là chức vị mới, chưa từng có bao giờ!
Hứa Thâm cũng có chút sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ giật mình cùng một tia kích động.
Nhưng kèm theo đó, ánh mắt hắn dao động không ngừng, tựa như đang vô cùng do dự, đang phải kịch liệt đấu tranh tư tưởng. Mấy giây sau, hắn cắn răng nói: "Thuộc hạ nguyện cúc cung tận tụy vì điện hạ, muôn chết không từ! !"
"Được." Nghĩ Hậu khẽ gật đầu, nói: "Cậu về chuẩn bị đi, ba ngày sau xuất phát."
"Vâng!" Hứa Thâm cúi đầu đồng ý nhưng trong lòng lại thầm thở dài.
Nghĩ Hậu đã chịu hứa hẹn chức vị tôn quý như tướng trấn thành kia, hắn không đáp ứng cũng không được.
Nhưng loại chuyện này... Tuyệt đối là cửu tử nhất sinh.
Hơn nữa, kể cả là tướng trấn thành, chung quy lại vẫn chỉ là tướng, ở trước mặt quân vương, cũng chỉ là chuyện trong một câu nói mà thôi.
Có thể lên ngôi, cũng có thể bãi miễn.
Chờ sau khi Hứa Thâm rời đi, Nghĩ Hậu nhìn Khương lão với hai cánh tay đã gãy lìa, nói: "Là hắn làm bị thương?"
"Ừm."
Khương lão lộ vẻ mặt hổ thẹn, nói: "Sức chiến đấu của Hứa đội trưởng vượt quá tưởng tượng của tôi, không phải chúng tôi khinh địch, mà là hắn... Thật sự mạnh mẽ."
Lão cũng không để ý tới chuyện thổi phồng Hứa Thâm ở trước mặt Nghĩ Hậu, dù sao Hứa Thâm cũng là nửa địch nhân của lão, cho nên hành động này vừa là phủng sát [1], đồng thời cũng có thể đòi lại một chút thể diện cho chính mình.
[1] : khích lệ hoặc thổi phồng quá đáng, khiến cho đối phương trở nên tự mãn, từ đó đình trệ, lui bước, thậm chí là sa ngã, thất bại.
Dù sao bại bởi cường giả cũng không dọa người, bại bởi gà mờ mới gọi là sỉ nhục.
"Ừm." Nghĩ Hậu khẽ gật đầu, tựa như đã chấp nhận những lời nói của Khương lão: "Mấy người cũng đi xuống nghỉ ngơi đi."
"Vâng."
Chờ cho đến khi hai người Khương lão rời khỏi, Nạp Sắt Phân Ny mới nhìn về phía Nghĩ Hậu, nói: "Điện hạ, vì ngài thấy Hứa Thâm có thể làm Khương lão bị thương nặng, mới giao nhiệm vụ quan trọng như vậy cho hắn sao?"
"Người này tâm tư kín đáo nhẵn nhụi, khiến cho ta có chút khó mà nắm bắt được suy nghĩ của hắn. Ngay khi hắn trông thấy phản ứng của ta, lập tức tỏ ra loại thái độ nửa có chút kỳ quái, nửa có chút kích động, nhưng sau đó là cực kỳ bình tĩnh..."
Ánh mắt Nghĩ Hậu trở nên lạnh lùng, nói: "Nhân vật như vậy không thể giữ lại lâu."
Nạp Sắt Phân Ny hơi sửng sốt, rồi kinh ngạc nói: "Điện hạ, tôi có nhìn ra hắn kích động, nhưng ngài nhìn ra hắn bình tĩnh từ nơi nào vậy? Rõ ràng khi ngài đồng ý sẽ khen thưởng cho hắn làm tướng trấn thành, hắn đã kích động muốn hỏng luôn rồi."
"Đó là mặt ngoài nhưng trong lòng hắn cực độ bình tĩnh, thậm chí còn không hề gợn sóng." Nghĩ Hậu nói.
Nạp Sắt Phân Ny thoáng sững sờ, chợt nghĩ đến năng lực của Nghĩ Hậu, trong lòng không khỏi giật mình, xen lẫn một chút kinh ngạc.
Hứa Thâm đối mặt với một chức vị chí cao, đã đạt đến trình độ vị cực nhân thần [2] như vậy, trong lòng lại không một gợn sóng?
[2] : địa vị cao nhất trong đám đại thần, dưới một người trên cả vạn người.
Trừ phi, Hứa Thâm căn bản không hề kỳ vọng nhận sẽ được nó.
Hoặc là dã tâm của Hứa Thâm, đã vượt qua chức vụ này rồi.
Mà tiến thêm một bước... Chính là quân vương.
Ánh mắt Nạp Sắt Phân Ny chớp động, cô lập tức nói với điện hạ: "Điện hạ, ngài để cho hắn qua bên Dạ Thử Vương kia kiểm tra, chẳng lẽ ...”
Nghĩ Hậu liếc mắt nhìn cô một cái, nhưng không nói gì.
Nạp Sắt Phân Ny ngượng ngùng rụt cổ lại, lập tức lộ ra vẻ mặt ngây thơ.
Hứa Thâm rời khỏi phòng nghị sự, vẻ mặt đã khôi phục lại bình tĩnh, nhưng ánh mắt chợt trở nên tương đối âm trầm.
Nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm, thậm chí còn tương đương với đi chịu chết.
Nhưng hắn tới nơi này, cũng tương đương với đã biểu lộ ra chân tâm rồi, hẳn là Nghĩ Hậu sẽ không muốn giết hắn đâu.
Chẳng lẽ dưới tay cô ấy không còn ai có thể sử dụng được sao?