Hứa Thâm khẽ nhíu mày, hắn không tiếp tục nghĩ nhiều thêm nữa, cũng may có mấy người Hải Tước ở bên cạnh hắn, dù đi thăm dò Dạ Thử Vương, cũng vẫn có chút nắm chắc có thể toàn thân trở ra.
Thậm chí, nếu thực sự bị ép đến nóng nảy, hắn cũng không phải không thể nhảy qua, thử mật mưu (mưu đồ bí mật) hợp tác cùng Dạ Thử Vương một lần.
Dù sao cũng là cô để tôi qua bên đó nghe ngóng dò la, lại không hạn chế tôi đi theo địch.
Đến lúc đó tình báo mang về, có đúng hay không, chẳng phải chuyện của tôi.
Nghĩ vậy, bước chân đi đường của Hứa Thâm trở nên nhanh hơn.
Không bao lâu sau, bỗng nhiên trên đường xuất hiện một tòa kiến trúc.
Ánh mắt Hứa Thâm khẽ động, đây là Đồ Thư quán của Nghĩ Hậu.
Lúc trước, hắn từng tới nơi này trấn thủ, hiện giờ nhìn lại, lập tức nghĩ đến con khư cấp A mình từng trông thấy ở bên trong Đồ Thư quán này.
Nó có còn ở bên trong không?
Ánh mắt Hứa Thâm chớp động, thoáng suy tư một lát, bỗng nhiên bước chân xoay chuyển, hắn đi thẳng về phía Đồ Thư quán.
Ngoài cửa Đồ Thư quán có thủ vệ trông nom, đối phương vừa nhìn thấy Hứa Thâm, đã nhận ra thân phận của hắn, dù sao hắn cũng là nhân vật từng đại phóng dị thải (để lộ ra thành tựu xuất sắc) khi tranh cử chức vị đội trưởng đội thân vệ đoạn thời gian trước.
"Tôi vào trong xem một chút." Hứa Thâm nói.
Nhóm thủ vệ liếc nhìn nhau, cũng không hỏi nhiều, trực tiếp cho đi.
Hứa Thâm đi vào Đồ Thư quán, ánh mắt quét khắp chung quanh. Hắn chuyển động một vòng ở tầng thứ nhất, hiện giờ nhóm thân vệ bọn họ đều bị phân công đến các khu, đương nhiên ở nơi này không có người trấn thủ.
Không tìm được ở lầu một, Hứa Thâm lại đi lên lầu hai, tiếp tục vòng quanh một hồi, nhưng vẫn không tìm được.
Về phần lầu ba, đó là nơi chỉ một mình Nghĩ Hậu được quyền ra vào.
Nhất định ở nơi này có camera giám sát, vì vậy Hứa Thâm cũng lười đi thăm dò.
"Xem ra là đi rồi." Hứa Thâm thì thào tự nói, dù sao thời gian cũng dài như vậy, không có khả năng đối phương cứ một mực lưu lại trong này.
"Cẩn thận." Đột nhiên, giọng nói của Hải Tước hiện lên trong đầu Hứa Thâm.
Ánh mắt Hứa Thâm khẽ run rẩy.
Ngay sau đó, một đôi chân dài mượt mà bỗng nhiên rơi xuống trước mắt hắn.
Trái tim trong ngực Hứa Thâm thoáng đập nhanh, một đôi chân trắng tinh với mỹ cảm không thể chê vào đâu được, lập tức hiện lên rõ ràng trong mắt hắn...
Hứa Thâm bình tĩnh nhìn ngó xung quanh, tựa như phần cổ hơi nghiêng quá, sau đó, hắn lập tức đặt tay ra sau gáy, rồi ngẩng đầu, vặn vẹo phần cổ, đồng thời tầm mắt cũng rất tự nhiên di chuyển xuống dưới đất, liền nhìn thấy mỹ nữ khư kia đang ngồi trên giá sách trước mắt.
Đối phương giống hệt một vị đại tỷ tỷ thành thục, hiểu biết, một máu tóc màu xanh nhạt, trước nhô sau vểnh, hai chân thon dài, rất có tính mị lực.
Nhưng lúc này, đối phương không đọc sách, ngược lại, đôi mắt ấy đang chăm chú nhìn Hứa Thâm.
Không chỉ như thế, trong tay cô còn cầm một cánh tay, đang há mồm to gặm ăn, khóe miệng dính đầy máu tươi.
Vẻ mặt Hứa Thâm đờ đẫn, không có chút biến hóa nào, chỉ một mực nắn bóp xương cổ, sau đó xoay người, đi qua bên kia.
Bên ngoài là vậy nhưng trên thực tế, trái tim hắn vừa mới hung hăng nhảy lên một cái.
Chẳng qua Hứa Thâm có thể cảm nhận được rõ ràng, có một luồng lực lượng vừa đè lên trái tim, khiến cho nhịp tim đập của hắn giảm xuống, dường như nó đã bị một loại lực lượng nào đó khống chế, tới cuối cùng vẫn một mực duy trì tiết tấu ban đầu.
Là Hải Tước hỗ trợ.
Nếu không, đối diện với một hình ảnh tương đối khủng bố vừa nãy, dù Hứa Thâm có định lực mạnh hơn nữa, dưới tình huống bất ngờ, không kịp đề phòng, cơ thể vẫn sẽ xuất hiện phản ứng sinh lý bình thường.
Con khư ấy... Vẫn còn ở nơi đây.
Hứa Thâm bắt đầu đi dọc theo giá sách tiến về phía trước, trong lòng dâng lên một chút cảm giác phức tạp, cũng không rõ là vui sướng hay kinh sợ.
Lâu như vậy vẫn không đi, chẳng lẽ con khư này đã coi nơi đây trở thành hang ổ của mình rồi sao?
Và hắn có nên bắt cóc rồi mang đối phương rời đi hay không?
“Cô có thể cảm nhận được, cô ấy cùng cấp bậc với mọi người sao?" Hứa Thâm thầm hỏi Hải Tước.
"Ừm." Hải Tước trả lời: "Cậu không cảm nhận được sao?"
Bà ấy có chút kỳ quái với vấn đề của Hứa Thâm, rõ ràng Hứa Thâm có thể nhìn thấy bọn họ, hơn nữa ở bên người Hứa Thâm, còn có vị kia tồn tại…
Vậy là tốt rồi... trong lòng Hứa Thâm ngầm thở nhẹ một hơi, là cấp A, chỉ cần không phải cùng một cấp bậc với Mai Phù là tốt rồi.
Hơn nữa, trước mắt, hắn cũng chưa từng thấy một con khư nào cùng cấp bậc với Mai Phù.
Và nếu con khư mỹ nữ kia cùng cấp bậc với mấy người Hải Tước thì bốn đối một… Có thể dễ dàng bắt cóc mang đi.
Nhưng nơi này ở khá gần chỗ của Nghĩ Hậu, nếu thực sự bùng nổ chiến đấu... Hứa Thâm có chút khó xử.
Khẳng định là chuyện này sẽ làm liên lụy tới hắn.
Có lẽ nên chờ một thời cơ nào đó trong tương lai, ở thời điểm Nghĩ Hậu không có mặt tại cung Tuyết, hắn lại qua bên này tìm đến con khư trước mắt?
Nghĩ đến đây, trong lòng Hứa Thâm đã đưa ra quyết định, hắn lập tức xoay người xuống lầu, nhưng khi đi đến cửa thang lầu, cũng không biết từ khi nào hắn lại nhìn thấy con khư kia cũng xuất hiện tại cửa thang lầu, thậm chí nó còn đang vô cùng hứng thú nhìn hắn.
Chẳng lẽ bại lộ rồi?
Sắc mặt Hứa Thâm vẫn giữ nguyên vẻ đờ đẫn.
Hắn tiếp tục đi về phía trước, bước chân không hề tạm dừng, thậm chí còn không có lấy một chút xíu do dự hay chậm trễ nào.
Đối phương vẫn đang đánh giá Hứa Thâm, chờ tới thời điểm hắn lại gần, đột nhiên vươn tay, chộp về phía hắn.
Hứa Thâm lại làm như không thấy, trực tiếp bước qua.
Sưu!
Bàn tay dối phương lướt tới, chộp thẳng vào gáy hắn, nhưng cả hai không chạm vào nhau.
Nội tâm căng thẳng trong lòng Hứa Thâm cũng thoáng buông lỏng, hắn ngấm ngầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mà vừa rồi, khi nội tâm hắn trở nên căng thẳng, dưới ảnh hưởng của Hải Tước, tiết tấu đập của trái tim vẫn duy trì ở mức bình thường
Hứa Thâm bình thản đi xuống thang lầu, không hề quay đầu lại, đã lập tức rời đi.
"Là ảo giác sao?" Ngay cửa thang lầu, con khư mỹ nữ kia nhìn theo bóng dáng Hứa Thâm rời đi, ánh mắt lộ ra vài phần nghi hoặc, chợt thì thào tự nói.
Sau đó, cô ấy lắc lắc đầu, lại đưa cánh tay con gái đang ăn dở lên miệng, nhanh chóng ăn xong, và xoay người đi về phía giá sách.