"Cái kia, tôi nói này..."
Có một cô gái thoạt nhìn rất nhu nhược, nũng nịu, chợt cất tiếng mềm nhẹ, non nớt nói: "Nếu thực sự là như vậy, chẳng phải nhân số của chúng ta ở nơi này... hơi bị ít sao?"
Nếu vây giết một đội trưởng đội thân vệ, bọn họ tụ tập 12 người ở nơi này, đương nhiên là dư dả.
Nhưng sau lưng đối phương còn nắm giữ một nhóm hình thái thứ hai của hai khu, số lượng gấp mấy lần đám người bọn họ, dù thêm hai khẩu pháo Khư Thần... Cũng có chút lấy trứng chọi đá nha!
Lấy ví dụ thế này, nếu một pháo giết được một người, rốt cuộc bọn họ cần phải bắn ra bao nhiêu pháo đây?
Hơn nữa, một khi vị trí pháo Khư Thần bại lộ, khẳng định rằng đối phương sẽ liều lĩnh xung phong liều chết đi qua.
Nghe được lời nói của cô, ánh mắt người khác càng trở nên ngưng trọng.
Sự thật đúng là như thế.
Ban đầu, được phái đi nhận nhiệm vụ này, bọn họ còn tưởng là đơn giản, ai ngờ... Lại có chút gian khổ nha.
"Đối phương tới nơi này với mục đích chủ yếu là dò xét chúng ta, chưa chắc đã kêu gọi lượng lớn nhân thủ đi theo. Hơn nữa, mấy người đừng quên, nơi này là địa bàn của vương chúng ta, chỉ cần đối phương không ngu, sẽ dùng tiềm hành làm mục tiêu mà tiềm hành thì nên chú trọng cái gì hơn? Khẳng định là ít người, hiệu suất nhanh rồi!”
“Nhưng người giỏi về tiềm hành, chiến lực giao phong chính diện lại không mạnh." Có người lại nói: "Bởi vậy theo tôi phỏng đoán, đối phương sẽ không mang theo quá nhiều người, số lượng đại khái sẽ không vượt qua chúng ta. Đến lúc đó những người khác kiềm chế, còn chúng ta dùng pháo Khư Thần nhắm thẳng vào đội trưởng đội thân vệ kia, chỉ cần xử lý hắn trước, người khác tuyệt đối sẽ tan đàn xẻ nghé.”
"Không sai." Gã trung niên Hàn Hổ với dáng người khôi ngô, đang ngồi bên trên, lập tức gật đầu nói: "Đến lúc đó, cứ để tôi tới kiềm chế đội trưởng đội thân vệ kia, Lý Bưu và Tiểu Mính đến hiệp trợ tôi là được."
Hai người trong đám đông bên cạnh khẽ gật đầu.
Có người đang ngồi trong góc, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm, không nói được một lời, nhưng ánh mắt không ngừng chớp động, dường như đang suy tư chuyện gì đó.
"Nếu không có gì vấn đề, chúng ta cũng chuẩn bị xuất phát thôi, cứ bố trí theo kế hoạch trước. Tôi đã liên lạc với cứ điểm tình báo ở khu Hắc Quang, dặn dò bọn họ tra xét kỹ càng hành tung của đội trưởng đội thân vệ kia. Mệnh lệnh mà hắn nhận được từ phía Nghĩ Hậu, có kỳ hạn ba ngày, hẳn là ngày kia hắn mới đến." Hàn Hổ nói.
Mọi người liếc nhìn nhau, không hề có ý kiến gì khác.
Ngay lúc này, một lão giả đang ngồi trong góc phòng, do dự một chút, cuối cùng mới chậm rãi nói: "Cái kia, tôi có một tin tức nhưng không biết có nên nói ra hay không."
"Đừng nhiều lời vô nghĩa, có cái gì cứ nói thẳng." Một thanh niên khác tính cách cáu kỉnh, lập tức bất mãn nói.
Lão giả âm trầm nhìn đối phương một cái, rồi nói với Hàn Hổ: "Không biết anh có nghe nói qua hay không? Theo tôi được biết, tình huống của đội trưởng đội thân vệ kia... Có chút phức tạp."
"Phức tạp như thế nào?" Hàn Hổ nhíu mày, gã cũng cảm thấy đối phương nói chuyện có chút dài dòng.
"Người này tên là Hứa Thâm, mấy người có biết, lúc trước hắn thu phục khu Hắc Quang như thế nào hay không?" Lão giả hỏi lại.
Tất cả mọi người đều yên lặng nhìn thấy lão, không ai trả lời.
Lão giả vờ như không nhìn thấy cơn giận cố gắng kiềm nén trong mắt mọi người, vẫn chậm rãi nói: "Quân đồn trú khu Hắc Quang có bốn khẩu pháo Khư Thần, khu Vô Miên cũng vậy, nhưng kết quả bọn họ vẫn bị hắn trấn áp, mấy người đoán là vì sao?"
"Ông nói thẳng ra đi!" Hàn Hổ không thể nhịn được, lập tức nói.
"Pháo Khư Thần không có hiệu quả với hắn." Lần này, lão giả không tiếp tục dong dài nữa, trực tiếp nói thẳng luôn.
Tất cả mọi người nghe được lời nói của lão giả, lập tức sửng sốt.
Pháo Khư Thần không có hiệu quả?
"Làm sao có thể? Ông đùa cái gì thế?" Có người lại kinh ngạc nhìn lão.
Lão giả hỏi ngược lại: "Bằng không cậu cảm thấy vì sao hắn có thể trấn áp được hai khu? Theo tôi được biết... rất có thể, hắn còn là quân vương ẩn giấu."
"Quân vương? !"
Lời này vừa nói ra, mí mắt mọi người đều hung hăng co rúm lại.
Hai chữ này tựa như thanh kiếm sắc của Quỷ Thần, lực uy hiếp quá lớn.
"Cậu đang nói đùa hả? Nếu hắn là quân vương, Nghĩ Hậu có thể ra lệnh cho hắn sao? Hắn chịu cam tâm tình nguyện nghe theo lời nói của Nghĩ Hậu sao?" Có người không nhịn được nói.
Lão giả thở dài: "Rất có khả năng hắn là năng lực giả hệ ảnh tử, giỏi về che giấu, ngay cả Nghĩ Hậu cũng bị lừa dối cho qua. Và vô cùng có khả năng đối phương đang muốn xem vương của chúng ta cùng Nghĩ Hậu tranh đấu, chờ sau khi cả hai lưỡng bại câu thương, sẽ kiếm lợi từ chuyện này, bởi vậy mới một mực che giấu bản thân."
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy tin tức này không thể tưởng tượng nổi.
Chẳng lẽ đối phương chính là chim sẻ? [1]
[1] : chim sẻ trong câu “bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng”
"Nguồn tin của ông có thể tin được không?" Hàn Hổ nhíu mày, không hiểu vì sao khi gã nghe những lời này vào tai, lại luôn có cảm giác đối phương đang nói chuyện giật gân, thổi bùng sợ hãi.
"Trạm tình báo ở Khu Hắc Quang bên kia từng truyền tin tức tới." Lão giả đưa ra câu trả lời.
Sắc mặt Hàn Hổ khẽ biến, gã không tiếp tục hé răng thêm nữa, chỉ đưa ánh mắt nhìn quanh mọi người trong phòng, trong mắt lóe sáng, đột nhiên, gã có một chút cảm giác hiểu ra.
Hiện giờ, bầu không khí trong phòng đầy tĩnh mịch, tựa như không có lấy một người, bởi vì không ai dám hé răng.
Sau một lúc lâu, mới có người chần chờ nói: "Nếu không, chúng ta cứ báo cáo chuyện này cho vương trước, để ngài tới lựa chọn?"
Hàn Hổ đang một mực chờ đợi những lời này, gã nhanh chóng gật đầu: "Việc này cần phải cân nhắc."
Người khác thấy gã tỏ thái độ, cũng vội vàng lên tiếng phụ họa.
Hàn Hổ lập tức làm ra quyết định: "Vậy cứ bẩm báo với vương trước, sau đó chúng ta lại làm chuẩn bị phục kích."
Tất cả mọi người nghe vậy, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Nói cho cùng, tin tức này cũng quá đáng sợ.
Tuy bọn họ đông người, nhưng ở trước mặt quân vương, có đông hơn nữa cũng không đáng nhắc đến.
Và hiển nhiên, không một ai muốn toi công chịu chết cả.