Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 772 - Chương 772. Quả Nhiên, Gã Phản Bội Cũng Có Đạo Lý…

Chương 772. Quả Nhiên, Gã Phản Bội Cũng Có Đạo Lý… Chương 772. Quả Nhiên, Gã Phản Bội Cũng Có Đạo Lý…

Sắc mặt Hạ Thông lập tức trở nên tái nhợt, nhìn thấy người đầu trâu và Hứa Thâm như hổ rình mồi bên cạnh, còn có hai con khư khác nữa, tới lúc này, gã mới ý thức được tình cảnh của mình cực kỳ hỏng bét.

Nhưng… vì sao gã lại ở chỗ này?

Gã lại nghĩ mãi không ra.

Hình như trí nhớ của gã đã gặp phải vấn đề gì đó rồi.

Bởi vì quanh năm luôn điều khiển trí nhớ của người ta, cho nên Hạ Thông rất quen thuộc với loại cảm giác này.

Gã dám khẳng định, trí nhớ của bản thân đã xảy ra một chút biến hóa nào đó mà chính gã cũng không biết.

Tựa như gã vừa mất đi một thứ gì đó cực kỳ quý giá.

Ta tên là Hạ Thông.

Vì sao ta lại ở chỗ này?

Ta là quân vương... Những thứ kia là khư.

Ta từ đâu mà đến?

Hình như có âm thanh nào đó từ dưới đáy lòng đang không ngừng kêu gọi, xin đừng quên ta...

Là ai đang nói chuyện đó?

Hạ Thông nhíu hàng chân mày lại thành một đường, ánh mắt thoáng hiện một tia thống khổ. Gã hơi đưa tay đỡ lấy trán, thế cục trước mắt không cho phép gã có quá nhiều thời gian tự hỏi: "Mấy người là ai? Có xung đột gì với tôi"

"Ừm?" Hứa Thâm vừa nghe xong câu nói này, trong lòng lập tức cảm thấy kinh ngạc. Đối phương thật sự bị đánh đến ngu người rồi?

Lại nói, hình như ở trong chiến đấu, quân vương cũng không cần thiết phải giả ngu...

"Cô đã làm cái gì vậy?" Hứa Thâm lại tò mò hỏi Hải Tước.

Hải Tước mở miệng trả lời, trong giọng nói thoáng hiện một chút bất đắc dĩ: "Tôi thật sự không biết, có lẽ... vị kia bên người cậu biết."

Vị kia bên người ta?

Hứa Thâm sửng sốt, lập tức đưa mắt nhìn Hắc Tuyết trên vai, lại nhìn thấy vẻ mặt ngốc nghếch đến đáng yêu của cô ấy.

Tựa như Hắc Tuyết vừa phát hiện ra ánh mắt hắn, cô ấy nhanh chóng ngẩng đầu trừng đôi mắt to nhìn hắn, rồi khẽ chớp chớp mắt, như đang muốn nói, anh nhìn em làm gì?

Hiển nhiên không phải cô ấy...

Hứa Thâm lập tức giật mình!

Là Mai Phù?

Ánh mắt Hứa Thâm quét qua chung quanh, khẽ lướt trên người Mai Phù, nhưng không có dừng lại.

Nhưng ngay khi ánh mắt hắn xẹt qua, nó lại lập tức ghi nhớ vẻ mặt của Mai Phù, hệt như tính năng chụp ảnh của camea vậy.

Chỉ thấy Mai Phù đang nở nụ cười thần bí mà nhìn về phía hắn. Quả nhiên là cô vừa động tay chân...

"Chúng ta vốn là bạn bè, nhưng bỗng nhiên anh lại phản bội, quay đầu tập kích chúng tôi." Hứa Thâm mở miệng nói, đồng thời trong lòng cảm thấy khá là tiếc nuối.

Bởi vì có vẻ như vị quân vương trước mắt đã phát hiện ra gã bị mất trí nhớ rồi, nghĩa là dù hắn có nói nhiều hơn nữa, chưa chắc đối phương đã tin. Suy cho cùng, bản thân quân vương cũng có tính cảnh giác rất cao.

Ừm…những người mất trí nhớ, mà tin tất cả những gì người khác nói thì không được gọi là mất trí nhớ, phải gọi là thất trí ( mất não ) mới đúng.

"Vậy ư?" Hạ Thông nghi hoặc, ánh mắt khẽ lóe sáng nhưng không có phủ nhận.

Và đương nhiên, từ đáy lòng, gã cũng không tin tưởng những lời Hứa Thâm nói.

Gã vốn là người thiện lương như vậy, làm sao có thể phản bội bạn bè? Dù gã thực sự phản bội chăng nữa, thì khẳng định rằng người bạn kia đã làm chuyện gì có lỗi với gã rồi!

"Năng lực của anh là gì?" Hứa Thâm tò mò hỏi.

Ánh mắt Hạ Thông khẽ động, nói: "Dung hợp ký sinh."

"Là ký sinh linh hồn?" Hứa Thâm hỏi.

Hạ Thông gật gật đầu.

"Vậy anh thử lại xem sao đi." Hứa Thâm chỉ vào người đầu trâu, nói: "Dùng thân thể của anh ấy đến thử xem. Ừm… thử xem anh có thể dùng năng lực của mình để đánh bại anh ta hay không?"

Hạ Thông đưa mắt nhìn người đầu trâu, rồi hỏi ngược lại Hứa Thâm: "Không phải chúng ta là bạn bè sao?"

Sách... Còn có thể phản bác lại, Hứa Thâm lạnh nhạt nói: "Nhưng vừa rồi anh đã tập kích chúng tôi, hiện giờ chúng tôi muốn kiểm nghiệm trạng thái tinh thần hiện tại của anh."

Hạ Thông nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Hứa Thâm, trong lòng đã hiểu có nói thêm nữa cũng vô dụng, vì vậy, gã chỉ có thể nhìn về phía người đầu trâu bên cạnh.

"Lỡ như tôi mất khống chế, mấy người sẽ xui xẻo đó." Người đầu trâu nói với Hứa Thâm, hiển nhiên gã không hề muốn đi làm vật thí nghiệm.

"Không sao cả. Vì nếu thực sự như vậy, chúng tôi cũng đủ khả năng giải quyết cả anh luôn." Hứa Thâm nói.

Người đầu trâu há miệng thở dốc, lập tức câm nín không biết nói gì.

Rất nhanh, Hạ Thông đã tiến vào trong cơ thể người đầu trâu, nhưng lần này hắn không hề điều khiển trí nhớ của đối phương, chỉ lặng lẽ ngủ đông bên trong thôi.

Người đầu trâu được Hứa Thâm phân phó, lập tức kiểm tra khắp nơi trên thân thể mình, nhưng không tìm được bóng dáng của Hạ Thông, hệt như đối phương đã biến mất rồi.

Lúc này, Hạ Thông đã trốn vào một óc ký ức bị quên lãng trong đầu người đầu trâu, tuyệt đối sẽ không bị tìm ra.

"Xuất hiện đi." Hứa Thâm thấy người đầu trâu không thể cảm nhận được Hạ Thông, cũng chỉ có thể từ bỏ.

Rất nhanh, Hạ Thông đã chui khỏi cơ thể người đầu trâu.

"Hắn không có thân thể, mà dường như linh hồn đã biến chất, hỗn hợp với một thứ đặc thù nào đó, hương vị rất dễ chịu." Người đầu trâu nói. Suy cho cùng, gã cũng tương đối quen thuộc với linh hồn.

Hạ Thông biết thứ đặc thù mà con trâu khư này nói, chính là ký ức của gã.

Ký ức đã dung hợp với linh hồn, bởi vậy hiện tại, gã đã biến thành một đoạn trí nhớ, nhưng cũng là linh hồn thể.

Hứa Thâm nhìn về phía Hạ Thông gần như trong suốt đằng kia, nói: "Có thể cho tôi ăn một miếng không?"

"Hả?" Hạ Thông cảm thấy kinh ngạc với yêu cầu này, đây là lời mà một người bạn có thể nói ra sao?

Quả nhiên, gã phản bội cũng có đạo lý.

Thậm chí … rất có khả năng người dẫn đầu tập kích gã, chính là thanh niên này.

"Cậu muốn ăn như thế nào?" Hạ Thông cảnh giác nói.

Hứa Thâm đưa tay chạm đến thân thể gã, lại phát hiện bản thân không thể đụng vào.

Hải Tước nói: "Trừ phi cậu dùng lực lượng linh hồn bao lấy hắn, nhưng làm như vậy cũng rất khó hưởng thụ, chỉ có ba đứa nhỏ có thể ăn luôn hắn thôi. Tôi thì không có hứng thú với hắn."

Hứa Thâm hiểu được chuyện này, vì vậy, hắn lập tức kêu gọi Mặc Vệ, và phát hiện ra, Mặc Vệ có thể miễn cưỡng chạm vào đối phương, nhưng giống như đưa tay vớt nước vậy, chỉ nhẹ nhàng dùng sức một cái đã xuyên thấu qua thân thể đối phương rồi, giống như một loại thức ăn lỏng nào đó.

Và như vậy, có nghĩa là hắn không thể ăn luôn nội tạng của đối phương được.

Bình Luận (0)
Comment