Bùm.
Thân thể Hạ Thông lại rơi khỏi cơ thể Hứa Thâm, nhưng so sánh với lúc trước, lần này gã như một con côn trùng trong suốt, hấp hối mà vểnh mông lên, quỳ rạp xuống mặt đất, hai mắt vô thần.
Hứa Thâm vừa nhìn thấy gã, lại lập tức bảo Hải Tước dùng huyết dịch bao trùm lại, vạch trần gã ra.
"Để tôi đến." Người đầu trâu bước đến, tóm lấy cái đầu Hạ Thông, kéo lên.
"Hình như tên này không có thân thể." Người đầu trâu nắm lấy Hạ Thông, nhưng không giống cảm giác đang bắt lấy linh hồn thể, mà là một loại vật chất dinh dính đặc thù nào đó.
Hứa Thâm nhìn thấy dáng vẻ uể oải không phấn chấn của đối phương, trong lòng có chút kinh ngạc, lập tức quay sang hỏi Hải Tước: "Vừa nãy cô đã làm gì vậy?"
"Tôi... Không có làm gì." Hải Tước có chút chần chờ nói, chợt có cảm giác dường như ký ức trong đầu mình vừa xảy ra một chút biến hóa nho nhỏ.
Dường như ở trong ao máu bên dưới nhà xưởng, nơi bà ấy đã sống trước kia, người vô hình này từng quỳ xuống dưới chân bóng dáng khủng bố mơ hồ khi ấy.
Nhưng vấn đề là kẻ này đi qua nơi đó từ khi nào?
"Cần giải quyết hắn không? Nhìn qua thấy rất ngon lành đó." Người đầu trâu có chút không kiềm chế được mà dò hỏi.
Gã đã đói khát hơn một ngàn năm, vừa rời khỏi, lại có thể ăn được một bữa tiệc lớn nhường này, thật là sảng khoái.
Vừa vặn lúc này, Hạ Thông giãy giụa, thức tỉnh lại.
Trong ánh mắt đầy vẻ mê man, gã quay sang nhìn Hứa Thâm, cùng với người đầu trâu trước mắt, mờ mịt hỏi: "Nơi này là?"
"Cứ từ từ đã." Hứa Thâm đánh giá người vô hình trước mắt, rồi bình tĩnh lên tiếng: "Anh còn giả ngu? Chuyện đã tới nước này, nếu muốn sống, mau nói ra những chuyện mà anh biết được, hoặc là suy xét tới chuyện theo tôi đi."
"Giả ngu?" Hạ Thông nghi hoặc nhìn thanh niên trước mắt, có cảm giác người này vô cùng quen mắt, nhưng trong đầu nghĩ mãi không ra, hơn nữa thanh niên này còn mang tới cho gã một loại cảm giác không tốt, như thể … sợ hãi theo bản năng.
Tựa như nếu mình tới gần thanh niên này, sẽ phát sinh một chuyện nào đó khá là tồi tệ.
"Mấy người là?" Rất nhanh, Hạ Thông đã phục hồi lại tinh thần. Gã vội vàng giãy giụa đứng lên, nhưng cái đầu đang bị người đầu trâu tóm chặt, không thể thoát đi được.
Gã cắn răng một cái, bỗng nhiên phát động năng lực, muốn chui vào bên trong ký ức của người đầu trâu.
Nhưng Hứa Thâm đã nhanh chóng mở miệng nói: “Tốt nhất là anh nên thành thật một chút, bằng không sẽ chết đấy."
Đương nhiên từ trước tới nay, Hạ Thông vốn không hề tin tưởng những lời nói kiểu như vậy, nhưng cũng không hiểu vì sao, khi những lời nói ấy được phát ra từ trong miệng Hứa Thâm, lại khiến gã hơi chút do dự.
"Dường như năng lực của anh là dung nhập vào trong thân thể chúng tôi?" Hứa Thâm lại nói: "Tuy tôi không biết tác dụng cụ thể của nó, nhưng nếu anh muốn dung nhập vào trong thân thể của người kia, tôi lo lắng anh sẽ trực tiếp chết đi."
"Hả?" Hạ Thông lập tức quay sang nhìn Hứa Thâm, cái nhìn đầy nghi ngờ.
Bởi vì có nhìn như thế nào cũng thấy người trẻ tuổi trước mắt này chỉ là hình thái thứ hai, vì sao gã lại cảm nhận được hương vị của sợ hãi từ trên người hắn?
"Cậu cảm thấy tôi sẽ chết sao?" Hạ Thông cười lạnh, bày ra tư thế tôi không bị cậu dọa sợ đâu.
Hứa Thâm khẽ nhướng mày, rõ ràng lúc trước vị quân vương này từng nhìn thấy người đầu trâu tự bạo, vậy mà hiện giờ gã vẫn dám ký sinh vào trong thân thể đối phương, chẳng lẽ gã có một loại phương pháp bảo mệnh đặc thù nào đó?
Hoặc là... Quên sạch chuyện lúc trước rồi?
Suy cho cùng, dáng vẻ xuất hiện vừa nãy của tên này cũng rất giống với tình huống bị đánh đến ngu người rồi.
"Nếu mày muốn chui vào thân thể tao, mày thật sự sẽ chết đó." Người đầu trâu nghe được lời nói của Hứa Thâm, cũng có chút hứng thú đánh giá bữa tiệc lớn mỹ vị trong tay, rồi mở miệng nói một câu.
"Mày định làm tao sợ ư?" Hạ Thông cười lạnh.
"Thôi dạy cho anh ta một bài học đi." Hứa Thâm lười tiếp tục nhiều lời với gã, với lại, trực tiếp ra tay bao giờ cũng có hiệu suất cao hơn lời nói.
Người đầu trâu không chút khách khí, đã mở ra cái mồm to như chậu máu, lập tức cạp một cái vào cánh tay Hạ Thông.
Sắc mặt Hạ Thông đại biến, bỗng nhiên thân thể biến hóa, gã dứt khoát nương theo bàn tay của người đầu trâu lẻn vào trong thân thể đối phương, nói chính xác hơn là bước vào không gian ký ức của đối phương.
Lật xem, sửa chữa!
Nhưng ngay trong khoảnh khắc người đầu trâu phát hiện ra đối phương thẩm thấu từ lòng bàn tay vào tới thân thể mình, gã liền cảm nhận được tình huống không đúng, lập tức gầm nhẹ một tiếng rồi nổ tung ra.
Lực trùng kích mạnh mẽ tới từ vụ nổ linh hồn lập tức tràn ra bốn phía, thậm chí còn tạo thành ảnh hưởng nhất định với Hứa Thâm, nhưng Hải Tước đã đúng lúc phóng thích lực lượng linh hồn, bảo vệ hắn, cũng kéo hắn rời đi một đoạn.
Rất nhanh, linh hồn người đầu trâu đã ngưng tụ lại.
"Hắn đâu?" Hứa Thâm nhìn về phía người đầu trâu.
"Hình như đã chết rồi." Người đầu trâu vò đầu, mỹ vị đã dâng đến tận miệng mà chỉ nhoáng lên một chút như vậy, đã bay mất rồi, thực sự có chút tiếc nuối, nhưng gã cũng không dám mạo muội để cho một kẻ không biết rõ năng lực là gì, lẻn vào trong thân thể của mình.
Suy cho cùng, từ ngàn năm trước, gã đã ăn một vố đau vì loại tư tưởng chủ quan này rồi, tuy bản thân gần như đã bất tử, cực kỳ khó giải quyết, nhưng năng lực của gã cũng không phải không thể hạn chế được.
"Khoan đã, hình như vẫn còn đây." Bỗng nhiên, người đầu trâu lên tiếng nói.
Ngay sau đó, gã phồng miệng, hàm răng bên trong nhai nhai, khuây khuấy vài cái, rồi phụt mạnh ra một cục nước miếng đặc sệt giống như một miếng dịch thể vô hình.
Thứ kia vừa rơi xuống mặt đất, đã nhanh chóng nở bung ra, hóa thành một người vô hình với hình thể nhỏ nhắn hơn rất nhiều, chỉ còn dáng vẻ thiếu niên.
Hạ Thông đưa ánh mắt đầy sợ hãi nhìn người đầu trâu phía đối diện, vừa rồi… suýt chút nữa gã đã chết thật.
Nếu không phải người đầu trâu không có lựa chọn kéo dài thêm một chút thời gian, mà tái sinh đúng lúc, khiến cho mảnh nhỏ linh hồn của gã tìm được môi giới, từ đó sống lại ở trong trí nhớ của đối phương, thì linh hồn của gã đã thực sự tiêu vong rồi.
Hóa ra, ký ức cũng không phải vĩnh sinh.
Một khi ký ức bị xóa bỏ, bản thân sẽ chết nhanh hơn.