Loại năng lực này cho phép gã có thể lật xem cả cuộc đời hoàn chỉnh của một con người, và thời gian để thực hiện việc này rất ngắn, không đến 0.1 giây trong hiện thực.
Đọc xem, lựa chọn, sửa chữa, cắt giảm, vân vân… đều là phương thức chiến đấu của gã.
Gã hoàn toàn có thể giết người mà không cần chính mình ra tay, thậm chí còn có thể làm cho địch nhân uất ức mà tự sát.
Vì thế, gã lựa chọn từ bỏ thân thể của chính mình.
Thân thể sẽ bị lãng quên, cũng như cha mẹ, người thương của gã đều đã mất đi vậy.
Chờ tới nhiều năm sau, những gương mặt ấy đều đã thành một mảnh trí nhớ mơ hồ.
Nhưng bọn họ sẽ vĩnh viễn sống trong lòng gã, sống trong ký ức của gã, tuyệt đối không bị lãng quên đi.
Bởi vậy, ký ức mới là thứ đáng quý nhất.
Nếu có thể vĩnh viễn lưu giữ lại ký ức, bản thân cũng có thể... Vĩnh sinh.
Và … Hạ Thông đã trở thành một vị quân vương tiếp cận cảnh giới vĩnh sinh như vậy.
Nhờ đó, gã sống được hơn ba trăm năm rồi, và đây tuyệt đối không phải cực hạn của gã, chỉ vẻn vẹn là gã mới sinh ra được hơn ba trăm năm mà thôi.
Rất nhanh, Hạ Thông đã đọc xem trí nhớ của con khư này.
Lấy "Hiện tại" làm điểm gốc tiêu chuẩn, nhanh chóng lật ngược về phía trước, ngày hôm qua, hôm trước, vẫn tiếp tục lật ngược đến giai đoạn thời gian nào đó khi thiếu nữ khư này đang đi kiếm ăn, và kết bạn với thanh niên kia.
Thanh niên kia đưa cô ấy về nhà.
Thiếu nữ khư muốn thanh niên nọ làm ca ca của mình, nhưng... bên người thanh niên ấy còn có một vị tỷ tỷ.
Ở một khắc thiếu nữ này muốn bước lên giường, rất đột ngột, sắc mặt Hạ Thông chợt trở nên cứng đờ.
Chỉ thấy con ngươi của gã trợn trừng thật lớn, trong lòng kinh hãi muốn chết mà nhìn chằm chằm vào một đoạn ký ức kia.
Vì sao thứ khủng bố kia cũng tồn tại trong trí nhớ của con khư trước mắt này? ! !
"Nha nha! !"
Hạ Thông lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết đầy sợ hãi, tựa như sắp sửa hỏng mất đến nơi.
Gã có cảm giác… dường như thứ khủng bố ấy vừa xuyên thấu qua trí nhớ của con khư này, và đôi mắt khủng bố nọ đang như cười như không mà nhìn chăm chú vào mình.
Ánh nhìn chăm chú đầy kinh hoàng đó, khiến cho gã có cảm giác bản thân chính là một con Hamster đang bại lộ ngay trước mắt độc xà.
Không có khoảng trống để giãy giụa, không có nơi nào để tránh né, và tuyệt đối không thể chạy trốn được!
Như một người vừa rơi xuống biển sâu, cái cảm giác cổ họng bị bóp nghẹn, hít thở không thông khủng bố ấy, khiến cho máu tươi toàn thân gã như khô cứng cả lại, tựa như tại một khắc này, tất cả lực lượng đều tán loạn, biến mất.
Sưu!
Gã dùng hết một chút lực lượng cuối cùng, để chạy trối chết, để rời khỏi mảnh ký ức này.
Mà ở trong tầm mắt Hứa Thâm, tiếng kêu thảm thiết nọ lại vang lên.
Ngay sau đó, một bóng dáng trong suốt vô hình bị ép ra, rời khỏi đầu Hắc Tuyết, tựa như một con côn trùng trong suốt mà đặc quánh nào đó, sau khi bị đè ép, rời khỏi, nó rất nhanh biến thành hình người, và rơi xuống mặt đất.
Hoá ra kẻ này ẩn giấu trong thân thể Hắc Tuyết.
Là tùy ý bám vào thân thể người khác sao?
"Phát động huyết dịch bao trùm về phía trước." Hứa Thâm lập tức nói với Hải Tước.
Hải Tước có chút nghi hoặc, nhưng động tác lại vô cùng dứt khoát, không do dự đã làm theo. Trên thực tế, dựa theo lời nói lúc trước của Hứa Thâm, từ đáy lòng bà ấy cũng có một chút suy đoán rồi.
Rất nhanh, huyết dịch đã cuộn trào lên và lật úp ra ngoài, trước mắt lập tức xuất hiện hình dáng một người máu.
"Ở nơi này, để cho tôi tới!" Linh hồn người đầu trâu lập tức ngưng tụ ra ngoài, rít gào một tiếng đã nhanh chóng xoay người lao xuống.
Hạ Thông vừa nhìn thấy linh hồn người đầu trâu, hai mắt trực tiếp mở to, giống như vừa gặp quỷ.
Chẳng lẽ gã trúng phải ảo giác rồi? !
Tên kia đã tự bạo linh hồn mà vẫn còn sống sao?
Gã lập tức sững sờ tại chỗ, nhất thời không phản ứng kịp.
Ngay khi đòn tập kích của người đầu trâu ập đến, thân thể gã vội vàng co rút lại, trực tiếp phát động năng lực dựa vào tầng huyết dịch đang bao phủ khắp thân thể mình.
Dùng huyết dịch chạm vào thân thể mình làm môi giới, gã tiến vào bên trong ký ức của Hải Tước.
Trong đầu âm thầm suy nghĩ, con khư này ký sinh ngay trong ngực Hứa Thâm, chỉ cần bóp méo một chút xíu ký ức của nó, gã có thể mượn tay nó, giết chết Hứa Thâm.
Rất nhanh, vô số trang ký ức lại bị lật ngược qua.
Nhưng không đợi Hạ Thông bắt đầu sửa chữa ký ức, rất đột ngột, gã bắt gặp một hình ảnh khủng bố chợt lóe qua trong những trang ký ức bị lật ngược lại kia.
Vẻ mặt Hạ Thông lập tức đọng lại.
Trong trí nhớ của con khư này... Cũng có? !
Không, không được, phải xóa bỏ nó đi!
Lần này, Hạ Thông không còn tiếp tục bối rối, kích động đến thất thần nữa, ngược lại, trong lòng gã nảy sinh ác độc, muốn xóa bỏ thứ khủng bố kia đi.
Nơi này chỉ là trong ký ức mà thôi, và gã mới chính là vương của nơi này!
Gã lập tức kéo một trang ký ức mơ hồ ấy ra, muốn xé bỏ nó, nhưng đột nhiên gã lại phát hiện, bản thân mình không thể xuống tay được.
Như thể loại khả năng ấy đột nhiên mất đi hiệu lực vậy.
"Anh muốn làm cái gì vậy?"
Một giọng nói mềm nhẹ như âm thanh của tự nhiên chợt vang lên bên tai Hạ Thông, nhưng ngay khi giọng nói đó rơi vào trong tai gã, gã lại có cảm giác đó chính là âm thanh của ác quỷ tới từ địa ngục.
Thân thể Hạ Thông cứng đờ, gã chậm rãi mở to hai mắt, liền nhìn thấy bóng dáng khủng bố trong ký ức kia, giống như đối phương vừa từ đằng sau bức bình phong, đặt chân bước ra bên ngoài.
Rõ ràng tư thế nhẹ nhàng mà nhàn nhã nhưng hình dáng bên ngoài lại cực kỳ khủng bố, tựa như vô số chất nhầy đang không ngừng nhúc nhích khiến người ta sợ đến mức tim mật vỡ tan.
"Phải làm một đứa nhỏ ngoan ngoãn nhé..." Giọng nói mềm nhẹ mang theo một chút cười đùa nhàn nhạt vang lên.
Hạ Thông nhìn thấy một nhánh xúc tu khủng bố vừa kéo dài tới, dừng ngay tại mi tâm của mình.
Chỉ thoáng chốc, trong đầu gã lập tức xuất hiện cảm giác trời đất quay cuồng.
Và dường như tại khoảnh khắc này, vô số trí nhớ tràn ngập trong đầu đã bị lật ngược lên, đảo lộn không thương tiếc, khuấy trộn thành một mớ đục ngầu…