"Ma ma" vô cùng phẫn nộ, lại tiếp tục tìm kiếm chung quanh, lục soát khắp nơi trong phòng, nhưng tới cuối cùng, vẫn không tìm được gì cả.
Nhưng từ đó về sau, đêm nào cũng vậy, "Ma ma" sẽ thường xuyên bước qua, liếc mắt nhìn hắn.
Hơn nữa, cũng từ ngày ấy, bà càng lúc càng trông coi hắn chặt chẽ hơn, không cho phép hắn rời khỏi cửa nữa, còn vô số lần nói với hắn rằng, bên ngoài cực kỳ nguy hiểm.
Hết thảy nguyên nhân của những chuyện này, đều đến từ lần tập kích của cô gái thần bí kia.
Nhưng trong ba tháng dài đằng đẵng ấy, Hứa Thâm đã quên đi mất chuyện này.
Và nói thật, so sánh với ba tháng khá là "Ấm áp" kia, một chút chi tiết vô dụng ấy thực sự không đáng để nhắc tới.
Tới hiện giờ, khi lật xem lại đoạn ký ức xưa cũ này, bỗng nhiên Hứa Thâm lại có cảm giác bóng dáng thon thả đứng bên dưới cửa sổ kia có chút quen mắt.
Dường như hắn đã trông thấy nó ở đâu rồi, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra.
Ngay tại thời điểm Hứa Thâm cảm thấy kinh ngạc mà suy tư, đột nhiên bên ngoài những trang ký ức không ngừng được lật xem của hắn, truyền đến một tiếng kêu thảm thiết tràn ngập sợ hãi.
Âm thanh này phát ra cực kỳ vang dội, giống như nơi phát ra tiếng nói ấy đang ở ngay bên tai hắn vậy.
Và trong phút chốc, mảnh ký ức vốn đang bồng bềnh không ổn định trước mắt hắn, đột nhiên thống nhất lại làm một, và hắn mở mắt ra, trở về lại trong Khư giới, trước mắt là thân thể bị xé rách của thanh niên kia, Hắc Tuyết còn chưa thu hồi mái tóc quay lại.
Có thể thấy được, tuy hết thảy những gì hắn vừa trải qua kia, ngỡ là dài lâu lắm, kỳ thực chỉ phát sinh trong khoảng thời gian cực kỳ ngắn ngủi mà thôi.
Ngay lúc này, Hứa Thâm nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ đang đứng bên người mình, giống như một màn nước trong suốt, bày biện ra hình dáng một con người.
Đây là... Người vô hình?
Cùng lúc ấy, đối phương đang rút lui về phía sau, hướng ánh mắt đầy sợ hãi nhìn hắn, giống như trông thấy một thứ gì đó cực kỳ khủng bố.
Rồi ngay khi đối phương chạm phải ánh mắt của Hứa Thâm, gã mới đột ngột phát hiện, ánh mắt của Hứa Thâm cũng đang chăm chú nhìn mình, trái tim gã hung hăng đập thình thịch vài cái.
Tiếp đó, khi gã nhìn thấy con khư thú vừa xuất hiện trên bờ vai Hứa Thâm, bóng dáng vội vàng nhoáng lên một cái, cấp tốc lao về phía đối phương.
Hứa Thâm khiếp sợ, người vô hình này là cái thứ gì đây?
Hắn vội vàng vung tay chống đỡ, năng lực lấy nhỏ đổi lớn bùng nổ.
Cường hóa chất chồng!
Nhưng khiến cho Hứa Thâm thầm giật mình chính là, tựa như ảnh hưởng suy yếu của lấy nhỏ đổi lớn không phát huy được hiệu quả, ngay cả tác dụng giảm tốc độ cũng không có.
Sưu!
Gần như chỉ trong nháy mắt, bóng dáng người vô hình kia đã tiếp cận, và ngay sau đó, biến mất ở trước mắt Hứa Thâm.
"Đi đâu rồi?" Hứa Thâm vội vàng nhìn khắp nơi xung quanh, cũng nhanh chóng nhảy khỏi vị trí ban đầu, nhưng không hề nhìn thấy người vô hình nọ.
Chẳng lẽ đối phương đang ở trên người hắn?
Hứa Thâm trực tiếp kiểm tra bản thân, cũng lập tức mở miệng hỏi Hải Tước: "Cô có nhìn thấy người vô hình kia ở đâu hay không?"
"Người vô hình?" Hải Tước cất giọng nghi hoặc hỏi.
"Cô không thấy sao?" Hứa Thâm sửng sốt.
Hơn ai biết hắn biết, bản thân sẽ nhìn thấy một vài thứ mà người khác không nhìn thấy được, cả khư nữa, nhưng những tồn tại kiểu này đều không ngoại lệ, chúng cực kỳ khủng bố.
Chẳng lẽ… người vô hình kia cũng thuộc cấp bậc này?
Mai Phù...
Hứa Thâm quét mắt nhìn về phía Mai Phù, lại trông thấy Mai Phù đang thản nhiên ngồi tại một nơi nào đó giữa hư không, thoạt nhìn cứ ngỡ cô ấy đang lơ lửng giữa hư không, nhưng trên thực tế, dường như cô ấy đang ngồi ngay ngắn trên một đỉnh núi, hoặc là nhánh cây nào đó ở tầng thứ năm trong Khư giới.
Ở bên người Mai Phù không có người vô hình, và có vẻ như cô cũng không có một chút phản ứng nào khác thường.
Theo kinh nghiệm của hắn cho thấy, nếu gặp được thứ gì đó cùng cấp bậc với cô, hẳn là cô sẽ vô cùng kích động mới đúng...
Ừm, vì sao lại là kích động, mà không phải sợ hãi, hoặc là đối địch? Hứa Thâm cũng không nói rõ được.
"Không thấy." Hải Tước cẩn thận trả lời, sau đó lại nói: "Tuy tôi không biết thứ cậu vừa nói đến là cái gì, nhưng có vẻ như món điểm tâm vừa bị xé rách kia... chỉ là một bộ túi da khôi lỗi, chứ không phải thân hình chân chính của quân vương kia."
Hứa Thâm thoáng sững sờ.
Thanh niên kia chỉ là một bộ túi da?
Nghĩa là người vô hình lúc nãy mới... Chính là quân vương kia!
Nhưng vừa rồi gã có tiến sát lại gần hắn… rốt cuộc đã chạy đi đâu rồi?
Trong đầu Hứa Thâm lập tức hiện lên một chút suy nghĩ vô cùng khủng bố, hắn sờ sờ phía sau lưng của mình, nhưng không chạm phải bất cứ thứ gì. Thậm chí hắn còn kêu gọi Mặc Vệ bước ra, muốn gã dùng góc độ người bên ngoài đến kiểm tra bản thân mình, cũng vẫn không nhìn thấy cái gì cả.
Là biến mất???
Sắc mặt Hứa Thâm biến ảo không ngừng.
Trước loại tình huống không biết này, hắn không dám có một chút sơ suất nào, dù sao người nọ cũng là quân vương, ai biết trong tay đối phương sẽ nắm giữ dạng năng lực quỷ dị đặc thù như thế nào?
Lại nói, năng lực của đối phương đã đạt tới cấp bậc lĩnh vực, và một người có thể Niết Bàn trọng sinh trở thành quân vương, hơn phân nửa cũng là nhân tài kiệt xuất trong đám hình thái thứ hai, khẳng định sẽ sở hữu một loại năng lực vô cùng quỷ dị.
"Hắc Tuyết, em có nhìn thấy gì không?" Hứa Thâm lên tiếng hỏi Hắc Tuyết trên vai.
Nhưng một lúc lâu sau, cô ấy vẫn chậm chạp không hề đáp lại.
Vẻ mặt Hứa Thâm lập tức ngưng lại, bỗng nhiên hắn nhìn về phía Hắc Tuyết, lại thấy Hắc Tuyết đang dùng vẻ mặt tối tăm nhìn mình, tựa như trong mắt cô ấy còn lộ ra một tia khát máu và sát ý nào đó.
Cùng lúc ấy, ở trong đầu Hắc Tuyết.
Hạ Thông ẩn núp bên trong ký ức của con khư này, đang cấp tốc lật xem trí nhớ của đối phương, đồng thời cũng điều chỉnh và sửa chữa lại.
Sửa chữa ký ức chính là năng lực của gã.
Gã gọi nó là điều khiển ký ức.
Gã có thể ẩn núp tại không gian ký ức, cũng có thể tự do đi lại bên trong trí nhớ của người bị mình tập kích.
Ẩn mình vào một góc trí nhớ của đối phương, thật sự không dễ bị phát hiện ra, lại có thể dễ dàng lật xem ký ức của người khác.