"Có chút lợi hại." Thanh niên nọ cười khẽ nói, sau đó miệng vết thương trên gương mặt gã bắt đầu từ từ khép lại.
Hắc Tuyết trông thấy đối phương coi thường mình, trong ánh mắt lập tức lộ ra sát ý, càng nhiều lọn tóc nhanh chóng kéo dài ra ngoài.
Sưu sưu sưu!
Tóc dài như mũi thương, như vạn mũi tên cùng bắn tới.
Thân thể thanh niên nọ nhảy tới rất nhanh, không ngừng né tránh giữa những sợi tóc, và thật dễ dàng có thể thoát khỏi chúng.
Lần này dưới tình huống có phòng bị, với thân thủ nhanh nhẹn của mình, gần như gã không gặp phải bất cứ đòn tập kích ngoài dự liệu nào, cũng không còn tiếp tục bị thương nữa.
"Để cho tôi tới thử xem." Người đầu trâu xin xuất chiến.
Hứa Thâm nghĩ một chút, cũng gật đầu ngầm đồng ý.
Ngay sau đó, thân hình người đầu trâu lộ ra bên trong một bào tử máu do Hải Tước phóng thích ra ngoài, và chỉ ngắn ngủi một lát, đối phương đã cấp tốc lớn lên, nhanh chóng lao ra từ trên người Hứa Thâm.
Dưới hiệu quả tăng phúc của năng lực lấy nhỏ đổi lớn, người đầu trâu tập kích thanh niên phía đối diện với tốc độ cực nhanh.
Phanh!
Nắm tay cực lớn hung hăng đập ra ngoài.
Đôi mắt thanh niên nọ thoáng ngưng lại, rồi ngay sau đó, bóng dáng gã cấp tốc xoay tròn như con quay, cũng cấp tốc tránh thoát một quyền này.
"Rống! !"
Đột nhiên người đầu trâu rống giận một tiếng, trực tiếp phong tỏa oán niệm và lửa giận ngàn năm.
Hiển nhiên, oán niệm và lửa giận tích lũy cả ngàn năm vẫn luôn âm ỉ cháy trong lòng gã, nó chỉ thoáng dập tắt vì bị Hứa Thâm cứng rắn áp chế mà thôi, tới hiện giờ, gã trực tiếp xin xuất chiến chỉ với một mục đích đơn thuần đó là xả giận!
Trong nháy mắt, tinh thần cuồng bạo lập tức nổ tung ra rồi trùng kích đến.
Vẻ mặt thanh niên nọ thoáng ngưng trệ, là bất ngờ không kịp đề phòng, cũng là gã hoàn toàn không dự đoán được ngay khi vừa chạm mặt, con khư trước mắt lại lựa chọn tự bạo linh hồn.
Móa nó, con hàng này bị điên rồi!
Gã trực tiếp rơi vào phạm vi trung tâm của một đòn linh hồn trùng kích nọ, cũng trực tiếp hứng chịu lực lượng khủng bố, cực kỳ mãnh liệt đánh sâu vào.
Và ngay trong nháy mắt đờ đẫn đó, mái tóc dài của Hắc Tuyết cũng nhanh chóng xỏ xuyên qua thân thể gã. Nhưng chưa hết, gần như cùng thời điểm đó, mái tóc đen kia lập tức phân nhánh, hóa thành mười vạn mũi châm màu đen bén nhọn, đột ngột nổ tung từ khắp các nơi trên cơ thể gã như đầu, cánh tay…
Đảo mắt một cái, thanh niên nọ đã hóa thân thành một con nhím biển.
Sau đó, mái tóc dài phát lực, thân thể đối phương triệt để bị xé nát ra.
Hứa Thâm khẽ nhíu mày, nhanh như vậy đã giải quyết được rồi?
Tuy vị quân vương trước mắt có thể tái sinh, hơn phân nửa là năng lực giả hệ trọng cấu, nhưng chiến lực này có chút yếu ớt.
Theo những gì hắn hiểu biết, dù hệ trọng cấu có mạnh hơn nữa, cũng chỉ là một cái xác rùa đánh không chết, nhưng chỉ riêng một đặc tính này thôi, vẫn đủ để đối phương đưa ra rất nhiều biện pháp hạn chế khác.
Hơn nữa, đúng là loại năng lực linh hồn tái sinh của người đầu trâu rất khó giải quyết, nhưng ở ngàn năm trước, gã đã bị giam giữ rồi, hiển nhiên năng lực ấy cũng không phải không tìm được cách khắc chế, càng đừng nói đối thủ của bọn họ có một bộ thân thể trọng sinh.
Cho nên, tình huống này không đúng!
Ông!
Đúng lúc ấy, đột nhiên Hứa Thâm có cảm giác trên trán mình vừa truyền tới một cơn đau, tựa như đang bị một thứ gì đó bén nhọn đâm vào vậy.
Nhưng cảm giác này chỉ xuất hiện trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, đảo mắt một cái liền biến mất, giống như chỉ là ảo giác thôi.
Chỉ là … ngay sau đó, tầm nhìn trước mắt Hứa Thâm lại phát sinh biến hóa.
Trạng thái lúc này của hắn, cứ như vừa tiến vào một giấc mơ, vô số hình ảnh trước mắt như những trang sách đang nhanh chóng lật qua, nhanh chóng chuyển động, ngày hôm qua, hôm trước, hôm kia... .
Trí nhớ đang cấp tốc cuốn ngược về phía trước.
Một năm trước, hai năm trước ...
Trong nháy mắt, đã trở về đến thời điểm hắn còn chưa trở thành trảm khư giả, cũng vừa gặp được "Ma ma" và Mai Phù.
Khi đó hắn đang ở nhà, còn bị vây tại thời kỳ khép kín tháng thứ hai.
Lúc này, hắn đã ăn không ít mỹ thực do "Ma ma" nấu nướng, và đó cũng chính là lúc hắn nhìn thấy thân thể của mẹ mình từ từ trở nên mềm mại và nở nang.
Đoạn ký ức đã phủ đầy bụi, đột nhiên hiện ra thật rõ ràng ngay trước mắt, giống như một tập tranh được ghi chép lại, vô cùng chân thực.
Kỳ ức vẫn đang tiếp tục bị lật về phía trước như những trang sách, hắn chợt trông thấy hình ảnh ban đêm, bỗng nhiên có bóng người lẻn vào trong phòng của mình.
Đối phương chợt xuất hiện từ bên trong vách tường, và có mặt ở trong phòng của hắn.
Dáng người thon thả mảnh khảnh, cầm trong tay một cây trường thương, hướng thẳng về phía bản thân hắn, người thoạt nhìn đang ngủ yên trên gường kia, chuẩn bị ném mạnh tới.
Lúc đó, chỉ vừa vặn là ngày thứ ba, hắn mới "Mở mắt", cũng nhìn thấy được diện mạo chân thực của "Ma ma".
Nhưng vào thời điểm ấy, hắn đã bị thế giới trước mắt làm cho triệt để rung động rồi, mỗi ngày đều bị vây trong sợ hãi, làm sao có thể an tâm đi vào giấc ngủ được?
Thanh trường thương vừa bị ném mạnh tới kia lập tức ngừng lại trước giường, bóng dáng "Ma ma" từ một gian phòng khác cấp tốc bò sát đất, lao đến.
Dường như bóng người kia có quay đầu lại nhìn thoáng qua bà một cái, nhưng ngay sau đó, người này lại trực tiếp ném trường thương.
Nhưng thanh trường thương ấy cũng bị dừng lại giữa hư không, là bị đầu ngón tay của Mai Phù đỡ lấy.
Đầu ngón tay kia dừng lại cách trán của Hứa Thâm chỉ chừng hai tấc.
Bởi vậy Hứa Thâm có thể nhìn thấy rõ ràng đầu ngón tay kia trắng nõn tới cỡ nào, tinh tế ra sao, thậm chí hắn còn có thể nhìn thấy giữa đầu ngón tay ấy và mũi nhọn trên thanh trường thương kia có tồn tại một khe hở cực nhỏ, tựa như giữa chúng còn cách một bức tường khí nào đó… Và không trực tiếp đụng vào nhau.
Tiếp đó, bên tai hắn vang lên âm thanh phẫn nộ mà bén nhọn của "Ma ma", bà ấy hung hãn tiến lên, bổ nhào về phía bóng dáng thon thả nọ, nhưng vồ hụt.
Sau khi bóng dáng ấy ném mạnh thanh trường thương ra, bỗng nhiên người nọ lại tiêu tán giống như một mảnh sương khói, ngay cả cây trường thương nọ cũng theo đó mà tan biến đi.