Về phần trong hiện thực, thường xuyên có những chiếc xe vận chuyển vụ dân đi đến nơi này, sau đó sắp xếp cho bọn họ ở lại bên trong khe rãnh nọ.
Có một vài vụ dân bị ảnh hưởng bởi tác dụng của trang bị phá khư đang được khởi động, từ đó lạc vào tầng thứ hai trong Khư giới, sau đó mắc lại phía trên Khư Thụ.
Hiển nhiên những vụ dân này cũng không biết tình huống gì đang diễn ra xung quanh mình, bọn họ chỉ biết phục tùng mệnh lệnh, và yên tĩnh chờ đợi mà thôi.
Xiềng xích dẫn đi đến đâu, bọn họ liền bước đi đến đấy.
Hứa Thâm hướng ánh mắt nhìn về phía hai vị hình thái thứ hai đang ẩn mình tại tầng thứ ba trong Khư giới kia, rất có khả năng hai vị này thuộc hệ ảnh tử, giỏi về ẩn núp. Bởi vì nếu một hình thái thứ hai bình thường dám mạo muội đi đến nơi này tra xét, vô cùng có khả năng sẽ bị bọn họ tìm được.
Nhưng một khi vượt qua cấp bậc, bước vào tầng sâu hơn trong Khư giới, hết thảy mọi bí ẩn đều không có chỗ để che giấu.
"Ừm, nơi này chính là mã khu số 6 đang được Dạ Thử Vương lệnh cho khai phá ngày đêm, chờ tới khi con đường này được đánh thông, đến thời cơ thích hợp, bọn họ sẽ phá vỡ tường ngoài nơi này, hấp dẫn xác du đãng và khư thú ở bên ngoài tiến vào. Những con mồi được bố trí ở ven đường và bên trong con đường, sẽ hấp dẫn chúng nó bước đến khu Mẫu Hoàng đi, chế tạo đại loạn!" Hàn Hổ lập tức nói.
Hứa Thâm hỏi: "Động tĩnh lớn như vậy, hắn dám chắc Nghĩ Hậu sẽ không cảm nhận được từ trước sao?"
"Sẽ không." Hàn Hổ liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, rồi cúi đầu nói: "Người phụ trách an nguy của khu vực này chính là đội trưởng phiên đội một thuộc đội thân vệ dưới tay Nghĩ Hậu nhưng... Hắn đã là người của Dạ Thử Vương."
Hứa Thâm khẽ nhướng mày, quả nhiên trong đội thân vệ có phản đồ, chỉ là hắn thực sự không nghĩ tới kẻ phản bội này lại rõ ràng là người mạnh nhất kia.
Rốt cuộc đối phương đang mưu đồ điều gì?
Hứa Thâm vốn không có ấn tượng gì đối với vị đội trưởng phiên đội một nọ, cũng lười nghĩ nhiều thêm.
Dựa theo tình huống trước mắt, xem như hắn đã tìm hiểu được một tin tức quan trọng ở mã khu số 6, tin tưởng rằng Nghĩ Hậu sẽ cảm thấy vô cùng hứng thú với nó.
"Ngoại trừ mã khu số 6 này, kế hoạch này còn được thực thi tại những khu vực khác hay không?" Hứa Thâm hỏi Hàn Hổ.
Hàn Hổ lắc đầu nói: "Tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ ở biết nơi này thôi."
Hứa Thâm gật gật đầu, ngay lúc hắn đang định xoay người, muốn đi tuần tra một lần toàn bộ 32 mã khu còn lại, đột nhiên, giọng nói của Hải Tước vang lên trong đầu hắn: "Có người đến đây."
Hứa Thâm ngẩng đầu, liền nhìn thấy hai bóng người vừa bay vút đến từ phía ngoài tường, sau đó một trước một sau, đứng ở trong tầng thứ tư Khư giới, đánh giá đoạn kênh rạch dài trăm mét trước mắt.
Dường như một người trong đó cảm nhận được điều gì, ánh mắt lập tức nhìn về phía Hứa Thâm bên này.
Ánh mắt đối diện lẫn nhau ngay giữa không trung.
Hứa Thâm thấy được bóng dáng của một người trong đó. Người nọ đúng là Dạ Thử Vương đêm đó từng đến tìm hắn.
Mà ngoại hình của người còn lại cực kỳ tuổi trẻ, đối phương mặc một bộ chiến giáp màu xanh nhạt, đang cầm trường thương trong tay, thoạt nhìn uy phong lẫm lẫm.
"Hả?" Ngay khoảnh khắc Dạ Thử Vương nhìn thấy Hứa Thâm, con ngươi lập tức co rụt lại, trong lòng có chút kinh ngạc.
Kế hoạch của gã bị phát hiện rồi?
Gã nhận ra Hứa Thâm, chính là vị quân vương đang ẩn giấu trong nhóm thân vệ bên người Nghĩ Hậu.
Hừ, ngoại trừ con ngựa liếm cẩu [1], bên cạnh con đàn bà chết tiệt kia, còn có một tên quân vương liếm cẩu nữa!
[1] : Liếm cẩu" là một thuật ngữ internet, hàm nghĩa của nó chỉ những kẻ không để ý tới tôn nghiêm của mình, đi quỳ liếm người khác.
Bình thường, từ này có hai loại cách dùng.
Một là “Simp”, trên mối quan hệ lưỡng tính, đã biết đối phương không hề thích mình, còn hết lần này tới lần khác hạ thấp tôn nghiêm và điểm mấu chốt của bản thân, một mực dùng cái mặt nóng của mình đi áp vào cái mông lạnh của người ta. Có thể hiểu đơn giản là “Một người làm quá nhiều điều cho một người mà họ thích”, nhưng nói trắng ra là một kẻ bị coi thường.
Hai là, hình dung một người không có chút nguyên tắc và điểm mấu chốt nào, chỉ suốt ngày đi nịnh nọt, a dua.
"Giúp tôi làm một chuyện." Dạ Thử Vương thấp giọng nói một câu, sau đó bàn chân tiến lên một bước.
Ngay khi Hứa Thâm nhìn thấy Dạ Thử Vương, trong lòng đã ý thức được tình huống không ổn. Đối phương đã quay lại, hơn nữa thời gian trở về quá mức trùng hợp, lại vừa vặn đụng phải hắn.
“Rút lui!”
Hứa Thâm vừa chuyển lời cho Hải Tước, bóng dáng Dạ Thử Vương trước mắt đã biến mất, ngay một khắc sau đó, bỗng nhiên gã lại xuất hiện đúng trên con đường lui mà hắn đang muốn xoay người chạy tới, trực tiếp phong kín (ngăn cản) phương hướng kia.
"Nếu đã đến đây, đừng gấp gáp rời đi như vậy chứ?" Dạ Thử Vương mang theo sắc mặt lạnh lùng, chăm chú quan sát Hứa Thâm.
Trong lòng Hứa Thâm trầm xuống.
Vốn dĩ Dạ Thử Vương này vừa mới vượt qua tường ngoài, và từ vị trí đó đến nơi hắn đang đứng, xa tới vài km, thế nhưng chỉ trong chớp mắt, gã lại có thể xuất hiện ngay trước mắt hắn rồi, tốc độ thực sự quá nhanh.
"Người không biết anh, nghe được cách nói chuyện này, khẳng định sẽ cho rằng anh là tú bà phòng ca múa đó." Hứa Thâm không chút rụt rè, cũng lạnh mặt nói.
Dạ Thử Vương thoáng sửng sốt một chút, chợt cười lạnh lên.
Lực chú ý của gã đang tập trung lên người Hứa Thâm, nhưng ánh mắt lại không ngừng đánh giá chung quanh, sau đó tùy ý hỏi: "Thì làm sao nào? Lần này chỉ một mình cậu đi tới thôi sao? Con đàn bà ti tiện kia đâu, cô ta để một mình cậu đi tới tiên phong, tra xét tình huống ư?"
Nội dung cốt lõi trong tình huống giằng co kiểu này, chính là đừng để lời nói của đối phương kiềm chế, làm ảnh hưởng tới khả năng đối thoại và tiết tấu đối đáp của mình.
Nói đơn giản hơn, chính là đừng có hỏi gì đáp nấy, nếu không khí thế tất sẽ rơi xuống hạ phong.
Từ sau khi Hứa Thâm bước lên làm người cầm quyền giáo hội Hắc Quang, cũng tương đương với trở thành thượng vị giả, hắn đã sớm am hiểu thật sâu loại thuyết pháp này. Hơn nữa ngay từ đầu, hắn đã lười trả lời mấy vấn đề trong lời nói của Dạ Thử Vương rồi, bởi vậy, lập tức hỏi ngược lại: "Anh giai bên kia, là viện trợ từ bên ngoài mà ngay trong đêm, anh đi tìm tới đây hả?