Lúc này, thanh niên mặc chiến giáp màu xanh lục nhạt đã bước đến, xuất hiện ở sau lưng Hứa Thâm, hoàn toàn phong tỏa một phương hướng rút lui khác.
"Làm sao, sợ ư?" Dạ Thử Vương ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Lần trước tôi đã bỏ qua cho cậu, nhưng tới hôm nay, cậu khôn còn cơ hội để chạy nữa rồi. Nếu đã bị cậu nhìn thấy, tôi cũng chỉ có thể mời cậu ở lại đây thôi."
"Anh cũng không phải con gái chưa gả chồng, vì sao chỉ cần liếc mắt một cái đã quấn lấy tôi rồi?" Dù đang bị hai đại quân vương vây quanh, vẻ mặt Hứa Thâm vẫn rất bình tĩnh, nói: "Hơn nữa, vì sao anh biết, hôm nay tôi tới đây không phải tìm anh để đàm phán?"
"Đàm phán?" Dạ Thử Vương thoáng sửng sốt, rồi không khỏi nở nụ cười, nói: "Con đàn bà ti tiện kia muốn thỏa hiệp sao? Đừng có đùa, tôi rất hiểu cô ta, muốn dùng phương thức đàm phán này để làm tôi lơ là sao? Nhưng tôi của hiện giờ không còn khờ dại như lúc trước nữa đâu."
Xem ra anh đã chịu thiệt trên tay đàn bà rồi...Hứa Thâm oán thầm trong lòng, nhưng mặt ngoài lại bình tĩnh nói: "Ai nói là tôi thay mặt cho cô ấy đến đàm phán? Sao không thể là tự tôi đi tới đàm phán?"
Dạ Thử Vương có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, sau đó lại tỏ ra khá là hứng thú, nói: "Vậy tạm thời cứ nói chuyện trước đã, tốt xấu gì cũng là quân vương, nếu hơi có chút cốt khí, cũng sẽ không lựa chọn khuất phục dưới tay người khác. Suy cho cùng, con đàn bà ti tiện kia cũng không phải mấy vị đại nhân trong thành nội ..."
Hứa Thâm nhướng mày, nói: "Nếu muốn đàm phán, thì phải xem thành ý của anh, nếu anh đưa ra điều kiện thích hợp, chỉ cần ở thời điểm mấu chốt, tôi giúp anh âm (hãm hại) Nghĩ Hậu một phen cũng không có vấn đề gì. Vấn đề là … anh có chịu bỏ ra đủ thù lao hay không thôi."
"Nghĩ Hậu lại không được lòng dân như vậy sao?" Thanh niên mặc chiến giáp màu lục nhạt nghe được lời nói của Hứa Thâm, chợt cười khẽ, sau đó lại phát ra một tiếng thở dài, tựa như đang cảm thấy tiếc nuối cho tình cảnh tứ cố vô thân (cô độc trơ trọi, một thân một mình) của Nghĩ Hậu.
Hứa Thâm hơi nghiêng người, ngoảnh mặt nhìn gã một cái: "Anh là người nội thành?"
"Cậu không biết tôi sao?" Thanh niên mặc chiến giáp màu lục nhạt khẽ nở nụ cười, nói: "Là quân vương mới tấn chức hả? Cũng đúng, tôi cũng chưa gặp mặt cậu đâu, cậu cũng không phải nội thành, vậy chỉ có thể là vừa tấn chức thôi."
"Vì sao anh biết tôi không phải người nội thành?" Hứa Thâm không để ý tới phỏng đoán của đối phương, lại hỏi tiếp.
Thanh niên mặc chiến giáp màu lục nhạt cười nói: "Thì ai ở trong nội thành sẽ khuất phục, chịu làm việc dưới tay người khác?"
À... Hứa Thâm không phản bác được, hình như… đúng là như thế thật.
"Anh cũng không phải người nội thành, chắc hẳn là thành chủ hoặc nhị bả thủ (nhân vật số hai) của tòa thành Để khác ư?" Hứa Thâm có chút suy đoán về thân phận của thanh niên quân vương trước mắt.
"Cậu đã nhìn thấy mặt của tôi, thì chuyện điều tra ra thân phận của tôi cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi, nói cho cậu biết cũng chẳng sao, vương hào của tôi là...Tinh Quân." Thanh niên mặc chiến giáp màu lục nhạt cất giọng nhẹ nhàng nói.
Tinh Quân?
Ánh mắt Hứa Thâm khẽ động, đã biết được danh hào sẽ càng dễ tra xét hơn.
Nhưng đúng là hắn không mấy quan tâm tới những tòa thành Để khác, dù sao mối liên hệ giữa tám tòa thành Để cũng tương đối phong bế, và đến tận lúc này, hắn vẫn không biết đối phương đến từ tòa thành Để nào.
"Thành Tinh Sầu, Tinh Quân." Dạ Thử Vương ở bên cạnh mỉm cười nói: "Tôi đã cố ý mời Tinh Quân đi tới hiệp trợ, hơn nữa vẫn còn một vị đồng bọn mà tôi mời đến từ nội thành. Ba đối một, cậu lựa chọn nói chuyện hợp tác với tôi là quyết định sáng suốt đấy."
Ánh mắt Hứa Thâm khẽ động, đối phương nói bạn bè mời đến từ nội thành, là chỉ Hạ Thông vừa bị áp chế kia sao?
Đáng tiếc bạn bè của anh đã thiếu đi một người rồi.
"Nghe anh nói như vậy, tôi lại cho rằng cán cân đang nghiêng về phía mình." Hứa Thâm nói với Dạ Thử Vương: "Hoặc là 3 đối 2, hoặc là 4 đối 1, hiển nhiên phần thắng của trường hợp sau lớn hơn một chút. Nếu là 3 đối 2, thắng bại rất khó phân, dù sao nơi này cũng là thành Bạch Nghĩ, là hang ổ của Nghĩ Hậu. Tuy Tinh Quân đi đến nơi này viện trợ cho anh, nhưng anh ấy có thể dắt theo bao nhiêu hình thái thứ hai đi cùng chứ?"
"Huống chi, bên người Nghĩ Hậu còn có một con khư cấp A, mà bên người tôi cũng có."
Hắc Tuyết đã sớm bại lộ trên vai Hứa Thâm, không thể che giấu được nữa, còn Hải Tước và Linh Lục được bà ấy dùng huyết dịch bao trùm trong cơ thể mình, đang ẩn giấu trong ngực, cũng như người đầu trâu cùng với Hạ Thông đã dung hợp cùng người đầu trâu kia nữa, bọn họ vẫn tương đối bí ẩn, cũng không biết đối phương có thể dò xét ra hay không.
"Con ngựa của Nghĩ Hậu không đủ gây ra sợ hãi, nhiều nhất chỉ được tính là một nửa quân vương thôi." Dạ Thử Vương khẽ nheo mắt nhìn Hứa Thâm: "Về phần con khư này của cậu, cũng có thể tính là một nửa, nhưng nếu thật sự bùng nổ chiến tranh lại khó nói rồi, có lẽ còn chưa được tính là một nửa. Suy cho cùng, chênh lệch thực lực trong đám khư cấp A rất lớn, mà chênh lệch thực lực giữa các quân vương cũng rất lớn, thậm chí có con khư cấp A, còn không thể đỡ nổi một thương của quân vương!"
"Vậy sao?" Hứa Thâm nhàn nhạt nói: "Vậy làm sao anh có thể xác định được, quân vương bên phía các anh là đỉnh cao, còn bên người tôi chỉ là khư cấp A bình thường? Các anh có chiến tích thuấn sát khư cấp A chưa?"
"Tôi may mắn từng có rồi." Tinh Quân bên cạnh chợt cười mỉm nói.
Nhưng lời này lại làm kẻ khác không rét mà run.
Đôi mắt Hứa Thâm cũng không khỏi trở nên run rẩy, thuấn sát khư cấp A, người này có thể làm được sao?
Dạ Thử Vương mỉm cười nói: "Chắc hẳn hiện tại cậu đã biết bản thân nên lựa chọn như thế nào rồi? Nếu cậu nguyện ý phản chiến, phần thắng của chúng ta sẽ lớn hơn nữa. Chưa hết, tôi vẫn còn chuẩn bị khác, nhưng con đàn bà ti tiện nọ thì có cái gì chứ? Cô ta đắc tội với quá nhiều người trong nội thành, không ai sẽ tới giúp cô ta đâu, dù sao bên ngoài cô ta cũng là thành chủ, ai trong nội thành dám nhúng tay vào chuyện của cô ta? Hơn nữa, tính tình cô ta kiêu ngạo thành quen, chưa chắc đã chịu cúi đầu cầu người."