Nói như vậy, nghĩa là anh chịu cúi đầu cầu người rồi? Hứa Thâm liếc mắt nhìn Dạ Thử Vương một cái, lại nói: "Anh thật hiểu Nghĩ Hậu."
"Dù sao khi tôi làm thành chủ, còn không biết con đàn bà ti tiện kia đang ở đâu đâu?" Dạ Thử Vương cười lạnh.
Bị một hậu bối đuổi kịp có cái gì đáng để kiêu ngạo chứ... Hứa Thâm âm thầm lắc đầu, nói: "Anh có biết năng lực của Nghĩ Hậu là gì không?"
"Cậu không biết?" Dạ Thử Vương nhướng mày: "Cậu không giao thủ cùng cô ta ư?"
"Không."
"Vậy mà cậu còn lựa chọn thần phục cô ta?" Dạ Thử Vương giở giọng xem thường. Thằng nhóc này quá mức liếm rồi, không chiến mà hàng?
Tốt xấu gì ta cũng bại trong một trận giao chiến chính diện (-V-).
"Cái này gọi là ẩn mình." Hứa Thâm nói: "Huống chi tôi vừa đặt chân vào cấp bậc này, đương nhiên phải khiêm tốn quan sát một chút mới đúng."
Dạ Thử Vương hừ lạnh một tiếng, nói: "Tôi cũng không biết rõ năng lực cụ thể của Nghĩ Hậu là như thế nào, nhưng công kích của cô ta vô cùng khó phòng bị, gần như không thể nắm bắt được, bản thân lại miễn dịch với tuyệt đại bộ phận nguyền rủa, tinh thần tập kích, hơn nữa, còn có thể công kích bỏ qua khoảng cách."
"Cả anh cũng không biết?" Hứa Thâm có chút ngoài ý muốn. Hắn còn tưởng rằng mình có thể hỏi vòng vèo ra năng lực của Nghĩ Hậu từ trong miệng đối phương...
"Tôi may mắn được cảm nhận qua một lần." Tinh Quân bên cạnh chợt mở miệng, mỉm cười nói: "Dường như là một loại sợi gì đó, mà người bình thường chúng ta không thể trông thấy được. Sợi dây này gắn kết mỗi người trong chúng ta với nhau, và cô ta có thể tiến hành công kích thông qua loại sợi này, bởi vậy công kích của cô ta có thể bỏ qua khoảng cách, thậm chí còn không thể bị nhìn ra được. Tôi đã đặt cho loại sợi này, cái tên là "Sợi nhân quả" ."
"Sợi nhân quả?" Hứa Thâm sững sờ.
Bỗng nhiên hắn nghĩ đến lúc trước khi tranh cử thân vệ, hắn từng để lộ ra sợi khư ở trước mặt Nghĩ Hậu, mới được cô ấy coi trọng.
"Sợi nhân quả?" Dường như đây cũng là lần đầu tiên Dạ Thử Vương nghe nói đến khái niệm này, gã lập tức nheo mắt, trở nên suy tư.
Càng nghĩ càng nhiều bí ẩn trong lòng gã đều được cởi bỏ, có loại cảm giác giật mình hiểu ra.
"Nghĩa là không thể dính lên nhân quả cùng với cô ta sao?" Dạ Thử Vương thì thào tự nói, hàng chân mày khẽ nhăn lại. Càng nghĩa, gã càng cảm thấy Nghĩ Hậu quá khó giải quyết. Thảo nào lúc trước khi bị con đàn bà ti tiện ấy đánh bại, gã cứ có cảm giác cô ta còn chưa xuất toàn lực.
"Không sao cả, lực lượng tinh thần có thể ngăn cách hết thảy nhân quả, nếu may mắn, hẳn là tôi có thể ngăn chặn cô ta." Tinh Quân khẽ cười nói, lập tức cho hai người bọn họ một viên thuốc an thần.
Dạ Thử Vương nhìn gã một cái, trong lòng cũng hiểu được vị thành chủ thành Tinh Sầu này cũng là một nhân vật cực kỳ đáng sợ.
Lần này, gã phải trả cái giá rất cao mới có thể đánh động đối phương, thậm chí cái giá bỏ ra cho người này còn lớn hơn gã đến tìm Phản Nội Quân!
Vậy vì sao gã lại không tìm Phản Nội Quân?
Nguyên nhân chỉ có một, gã chướng mắt với bọn họ!
Hứa Thâm cũng cảm nhận được trong lời nói của vị Tinh Quân này ẩn chứa lòng tự tin khá lớn, tuy đối phương luôn treo hai từ "May mắn" bên miệng, nhưng có thể từ thành Để khác, tham gia vào chuyện này, đương nhiên đối phương cũng không phải một người đơn giản.
"Thế nào, cân nhắc xem sao?" Dạ Thử Vương nheo mắt nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm, nói: "Tôi rất thành tâm đó."
"Không thành vấn đề." Hứa Thâm khẽ gật đầu: "Vậy thù lao là gì? Sau khi anh lên làm thành chủ, sẽ cho tôi chỗ tốt là gì?"
"Tin tức về một khư binh truyền thuyết, thế nào?" Dạ Thử Vương nói.
"Hả?"
Hứa Thâm nhướng mày, có thể được phán định là khư binh cấp truyền thuyết, ít nhất cũng phải có quyền trọng đạt tới 16. Khư binh đã hoàn thành lần dung hợp lột xác thứ hai, sẽ sở hữu lực lượng vượt quá sức tưởng tượng của mọi người.
"Chỉ là tin tức thôi sao?" Hứa Thâm hỏi lại.
"Bằng không thì sao?" Dạ Thử Vương không khỏi ném qua một cái nhìn đầy khinh thường: "Chẳng lẽ tôi phải miễn phí tặng nó cho cậu? Nghĩ cái gì đó? Đây chính là khư binh cấp truyền thuyết đấy, đừng nói là tôi với cậu, dù là bảy đại gia tộc trong nội thành, một khi đạt được tin tức như vậy, ai nấy đều sẽ kích động. Ừm… tuy bọn họ đã có rồi... Nhưng thứ này, ai ngại có nhiều thêm?"
"Cậu không biết một kiện khư binh cấp truyền thuyết mang tới uy hiếp lớn đến mức nào đâu. Nói đơn giản thế này, nếu trên tay tôi có một kiện khư binh cấp truyền thuyết tiện tay, thì không cần lão huynh Tinh Quân phải tới hỗ trợ, một mình tôi đấu với Nghĩ Hậu và cậu đều là chuyện nhỏ."
Đương nhiên Hứa Thâm biết lực hấp dẫn của một kiện khư binh cấp truyền thuyết, hắn chỉ cố ý hỏi như vậy mà thôi.
Lại nói, trong đống tư liệu niêm phong tại hội Truy Quang có ghi lại một chút tạo hình và miêu tả sơ sài về khư binh cấp truyền thuyết, chúng đều sở hữu uy năng cực kỳ khủng bố, hơn nữa hình thái thứ hai cũng không đủ tư cách sử dụng loại khư binh này, chúng đều là binh khí chuyên chúc của quân vương.
Bởi vì hình thái thứ hai chỉ có thể dung nạp quyền trọng cực hạn là 12.
Mà khư binh cấp truyền thuyết đều có quyền trọng bắt đầu từ 16, nếu quyền trọng đạt tới đầy cấp là 32, nó chính là khư binh cấp thần thoại.
Nhưng chưa từng có ai được trông thấy loại khư binh nào như vậy.
Theo những tin đồn được ghi chép lại, chúng nó đều mang trong mình uy năng hủy thiên diệt địa.
"Anh cũng tới vì tin tức này?" Hứa Thâm nhìn về phía Tinh Quân bên cạnh, hẳn là nhân vật như vậy không thèm để ý tới tiền tài và chút ít địa bàn đâu, mà dù Dạ Thử Vương có đáp ứng, sau khi công chiếm được thành Bạch Nghĩ, sẽ đưa tặng đối phương hai đại khu, cũng chưa chắc đối phương đã động tâm.
Nhưng nếu đưa tặng nhiều hơn... phỏng chừng Dạ Thử Vương cũng sẽ đau lòng.
Dù sao nơi này cũng chỉ có sáu khu, tặng ba đi rồi, còn ra thể thống gì nữa?
Dù gã thực sự lên làm thành chủ, cũng là tồn tại vô cùng uất ức, nói không chừng khi đứng trước mặt những vị thành chủ khác, cũng không cách nào ngẩng đầu lên được.
Tinh Quân không đáp lại câu hỏi dò của Hứa Thâm, chỉ một mực cười mà không nói.