Hứa Thâm đi tìm một khách sạn ở khu Dạ Oanh, nghỉ ngơi trước.
Mấy ngày nay, hắn không định trở về khu Hắc Quang, cơ bản là lo lắng ở khu Hắc Quang có cơ sở ngầm của Nghĩ Hậu.
Hiện giờ, với hắn, khu Hắc Quang bỗng trở thành khu vực nhiều chuyện, không được thanh nhàn như ở khu Dạ Oanh này.
Bảy ngày... Hứa Thâm ngồi trên giường, cảm nhận sự yên lặng hiếm hoi trong giây phút này.
Có lẽ bảy ngày sau, sẽ phát sinh rất nhiều chuyện khó có thể tưởng tượng nổi.
Có lẽ hắn sẽ chết.
Có lẽ thành Bạch Nghĩ sẽ đổi một vị vương thống trị khác.
Nên chọn lựa như thế nào?
Mang tình báo chi tiết của Dạ Thử Vương về cho Nghĩ Hậu?
Nhưng nhiều tình báo như vậy, cô ấy dám tin tưởng hắn sao?
Trừ phi hắn phải bại lộ thực lực của mình... Nhưng làm như vậy cũng tương đương với giao hoàn toàn phía sau lưng cho Nghĩ Hậu.
Hứa Thâm suy đi tính lại, cuối cùng vẫn thở ra một hơi.
Hắn không thể đứng bên phía Nghĩ Hậu được.
Không phải hắn không muốn, mà là không còn cách nào khác.
Chỉ vẻn vẹn là lựa chọn một bên, lại cần hắn phải trả giá quá nhiều như vậy, để lộ ra hơn phân nửa lá bài tẩy của mình, mới có thể lấy được tín nhiệm của Nghĩ Hậu.
Chẳng hóa ra, hắn thật sự trở thành liếm cẩu rồi sao?
Mà hợp tác cùng Dạ Thử Vương... Lại là bảo hổ lột da.
Sau khi tòa thành này bị phá, có lẽ Dạ Thử Vương sẽ quay đầu lại tập kích hắn ngay tức khắc, nếu có thể mượn sức vị Tinh Quân kia...
Nhưng mạo muội đi tìm đối phương trong khi không biết rõ rốt cuộc mối quan hệ giữa người nọ và Dạ Thử Vương là gì, ngược lại sẽ bị bọn họ đề phòng.
Hai bên đều không được tín nhiệm, chẳng phải tình thế càng thêm nguy hiểm hay sao?
"Chỉ có thể tranh thủ thời gian ..." Ánh mắt Hứa Thâm chớp động, phải làm cho Dạ Thử Vương không thắng được một cách dễ dàng như vậy, chính mình mới có thời gian thoát thân.
Bởi vậy, tình báo Nghĩ Hậu bên kia, cũng phải có chút kiền hóa [1] mới được.
[1] : nội dung tinh giản, thực dụng, có thể tin được.
Nhưng loại kiền hóa này lại không thể do chính hắn tự mình đưa ra, nếu không Dạ Thử Vương bên này sẽ dễ dàng sinh lòng hoài nghi.
Hứa Thâm suy nghĩ một lúc lâu, sau đó đứng dậy đi lên sân thượng của khách sạn, kêu gọi điểm đặt neo từ tầng sương mù chung quanh đến, tiện tay lấy Tịnh Khư Tề cao cấp từ bên trong ra, tiêm vào bả vai.
Sau khi tiêm hết sáu ống Tịnh Khư Tề, Hứa Thâm có thể cảm nhận được rõ ràng khư lực trong cơ thể mình lại hùng hậu hơn một phần.
Sắp đầy rồi...
Hắn có cảm giác bản thân sắp chạm vào bình cảnh cực hạn.
Một khi đạt tới cực hạn, hắn có thể nắm giữ trạng thái khư lực cực hạn, khiến cho sức chiến đấu của bản thân lại tiến thêm một bước tăng lên.
Tuy đối mặt với quân vương, loại gia tăng này chẳng mang tới ý nghĩa quá lớn, nhưng đối mặt với hình thái thứ hai, lại khiến cho lực áp chế mạnh mẽ hơn nhiều.
"Tầng thứ tư trong cuốn bí thuật vụ giả mà Nam Ngưng đưa cho ta, là hải đăng, chỉ cần cô đọng ra hải đăng, là có thể đề cao xác suất thành công khi tấn chức quân vương..." Ánh mắt Hứa Thâm lóe sáng, Mặc Vệ lập tức xuất hiện bên người hắn, rồi giống như một cái bóng, gã tùy ý bước vào trong sương mù, rất nhanh đã xuyên qua.
Mảnh sương mù chung quanh đều bị Mặc Vệ phá tan, không thể gây ra một chút ảnh hưởng nào cho thân thể của gã.
Mặc Vệ đang đứng bên trong sương mù, chợt ngẩng đầu nhìn lên, tầm mắt gã xuyên thấu sương mù, thấy được một bóng dáng.
Bóng dáng ấy đúng là Mai Phù.
Cô đang bay lơ lửng giữa không trung, vượt qua tầng sương mù và không gian cách trở, chỉ cần Hứa Thâm ngẩng đầu, là có thể nhìn thấy cô… không cần biết hắn đang ở bất cứ nơi nào.
Và lúc này, tại vị trí của Mặc Vệ, ở bên trong thế giới sương mù, Mai Phù vẫn hiện lên rõ ràng như vậy, như một ngọn hải đăng.
Nhưng cô vốn không phải ngọn "Hải đăng" được ngưng tụ từ bí thuật của Hứa Thâm, chỉ có thể tính là một ngọn đèn trên con thuyền vượt biển, tuyệt không bao giờ tắt mà thôi.
Mà Hứa Thâm vẫn cần cô đọng ra một ngọn hải đăng thuộc về chính mình.
Như thế nào là hải đăng?
Với những người đi thuyền bị lạc đường trên biển, hải đăng chính là nơi ẩn náu duy nhất, cũng là ngọn đèn sáng duy nhất.
Bỗng nhiên Hứa Thâm nhìn thấy mảnh sương mù trước mắt cuồn cuộn lên, tựa như ở bên trong có thứ gì đó muốn bộc lộ rõ ra.
Ngay tiếp theo, thông qua tầm nhìn của Mặc Vệ, Hứa Thâm trông thấy một căn phòng nhỏ tối đen như mực nhanh chóng hiển hiện từ bên trong sương mù.
Căn phòng này không lớn, nhưng bên trong tối như mực, tất cả các cửa sổ đều đóng chặt lại.
Xuyên thấu qua một cánh cửa sổ bên trong, có thể nhìn thấy chút ánh sáng ấm áp mỏng manh, tựa như một ngọn nến.
Đó là... nhà.
Ngôi nhà này chính là hải đăng của hắn...
Hứa Thâm cảm nhận được sự quen thuộc và ấm áp đã lâu chưa gặp được, để rồi không kìm lòng nổi mà muốn đi qua.
Cùng lúc ấy, bóng dáng của Mặc Vệ ở bên trong sương mù cũng đi về phía “Nhà”
Rất nhanh, gã đã đi đến cửa nhà, nhìn thấy cánh cửa phòng đang đóng chặt, gã nâng tay lên, nhẹ nhàng gõ cửa.
Im lặng, không một động tĩnh.
Vì thế, Mặc Vệ lại dùng lực lượng lớn hơn nữa.
Vẫn như cũ không một chút phản ứng.
Mặc Vệ gõ cửa lần thứ ba, lần này tiếng gõ cửa to tới mức, tưởng chừng như gã vừa dùng búa đập thẳng vào cửa.
Rốt cuộc, cánh cửa đang đóng chặt kia cũng có động tĩnh, thoáng trở nên buông lỏng.
Sau đó, “Ken két” một tiếng, cửa phòng mở ra.
Từ bên trong xuất hiện một gương mặt quen thuộc, mang theo vài phần kinh ngạc và vui mừng. Người nọ nhìn thấy Mặc Vệ đang đứng ngoài cửa, sau đó, tầm mắt kéo dài ra, cũng nhìn thấy Hứa Thâm đang đứng lẻ loi, trơ trọi trên sân thượng khách sạn, bên ngoài sương mù, ánh mắt nọ chợt trở nên dịu dàng đầy sung sướng: "Con đã tìm được nhà rồi."
Hứa Thâm nhẹ giọng nỉ non tự nói.
Tìm được rồi...
Nhà.
Căn nhà trước mắt chính là ngọn hải đăng mà hắn xây dựng trong sương mù.
Được "Ma ma" mời gọi, Mặc Vệ đang đứng trong sương mù, từ tốn đi qua cánh cửa kia, bước vào trong phòng.
Được trông thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc ở nơi này, khiến Hứa Thâm cảm thấy vô cùng thân thiết.
Hắn thoáng lưu lại một chút, sau đó mới rời khỏi nhà, tiếp tục tiến về phía trước trong sương mù.