"Tôi không giám thị cậu, là chính miệng cậu nói hôm nay muốn đi bẩm báo tin tức, đương nhiên tôi muốn đi tới tìm hiểu một chút rồi." Dạ Thử Vương tức giận nói, đương nhiên gã sẽ không thừa nhận mình đã phái người lẫn vào đám giáo đồ dưới tay Hứa Thâm.
Nhiều giáo chúng như vậy, gã đặt một người vào đây, chẳng phải quá đơn giản hay sao?
Hứa Thâm hừ lạnh một tiếng, cũng không theo đuổi đến cùng, nói: "Được rồi, tôi đang muốn thông báo cho anh đây, Nghĩ Hậu nói chờ nửa tháng sau, mới chuẩn bị phục kích anh. Vốn dĩ hôm nay tôi đề nghị cô ấy tập kích bất ngờ ngay trong đêm, dọn dẹp đám bộ hạ của anh, nhưng cô ấy sợ đánh rắn động cỏ, đã từ chối rồi, có lẽ trong đầu còn ý tưởng khác..."
"Hả?" Đôi mắt Dạ Thử Vương lóe sáng: "Nửa tháng sao? Thời gian lâu như vậy? Cậu xác định?"
Hứa Thâm hiểu được suy nghĩ của Dạ Thử Vương. Bởi vì nửa tháng quá lâu, rất khó đoán trước được điều gì.
Nói thật, tại thế cục khẩn cấp trước mắt, Nghĩ Hậu lại đưa ra suy nghĩ lâu dài như vậy, thực sự có chút không thực tế, trừ phi cô ta có cường viện, cần nửa tháng mới có thể xuất hiện được.
"Có phải cô ta đã hoài nghi cậu, mới cố ý nói như vậy để làm chúng ta lơ là hay không?" Dạ Thử Vương hỏi.
Hứa Thâm không phủ nhận, gật đầu nói: "Đúng là rất có khả năng."
Dạ Thử Vương lập tức cảm thấy khó giải quyết, lỡ như Nghĩ Hậu thấy rõ mọi chuyện rồi lợi dụng Hứa Thâm đến làm kế phản gián… Bọn họ liền đau đầu rồi.
Hứa Thâm nhìn thấy vẻ mặt bất an của Dạ Thử Vương, lại nghĩ đến lời nói của Nghĩ Hậu, lập tức cảm thấy nhận xét kia hoàn toàn chính xác, Dạ Thử Vương này còn thận trọng hơn cả hắn, đúng là nhát như chuột.
"Dù sao tình huống cũng là như vậy, anh cứ cân nhắc đi." Hứa Thâm trực tiếp giao quyền lựa chọn cho gã.
Suy cho cùng, hắn càng nói nhiều càng khiến mọi chuyện thêm rối rắm, ngược lại còn bị hoài nghi.
Dạ Thử Vương trầm tư một lúc lâu, cuối cùng mới lên tiếng nói: "Vẫn cứ thực thi theo kế hoạch của chúng ta đi, mặc kệ lời của cô ta là thật hay giả, chúng ta cũng không thể đợi thêm nửa tháng được."
"Được." Hứa Thâm gật đầu.
"Đầu bí vệ..." Dạ Thử Vương nhắc nhở.
"Qua hai ngày nữa sẽ đưa cho anh."
"Được." Dạ Thử Vương không tiếp tục nhiều lời thêm nữa, đã xoay người tiến lên một bước, trực tiếp biến mất ngay trước mắt Hứa Thâm.
Hứa Thâm nhìn theo phương hướng đã không còn bóng dáng của Dạ Thử Vương, trong đầu thầm nghĩ, xem ra Nghĩ Hậu nói rất đúng, quả thật năng lực chạy trốn của Dạ Thử Vương này rất mạnh.
Ngày kế, Hứa Thâm nhận được tin tức, khu Mẫu Hoàng giảm bớt lượng Tịnh Khư Tề phân phát cho các khu.
Nội dung tin tức truyền đến từ khu Mẫu Hoàng bên kia là, Nghĩ Hậu đang tích trữ Tịnh Khư Tề chuẩn bị cho đại chiến, đây là nguồn tài nguyên chiến lược, cực kỳ quan trọng cho cuộc chiến tranh sắp tới.
Hứa Thâm có cảm giác phong cách làm việc của Nghĩ Hậu thực sự khó mà nắm bắt được.
Cô ta giảm bớt lượng Tịnh Khư Tề vào ngay giai đoạn này, có khác gì đang ép người ta tạo phản?
Nếu có một vài thế lực còn đang do dự đứng trước lời mời hấp dẫn đến từ Dạ Thử Vương, thì sau khi bọn họ nghe được dạng tin tức này, không phải sẽ lập tức nhảy vào vòng ôm ấp của Dạ Thử Vương ư?
Đến tột cùng là cô ta đang suy nghĩ cái gì?
Hứa Thâm phái Lâu Hải Âm đi cung Tuyết đã mang tin tức về, Tịnh Khư Tề cung cấp cho những khu khác sẽ giảm bớt, nhưng riêng khu Hắc Quang vẫn được cung cấp như bình thường, đây là khen thưởng dành cho Hứa Thâm.
Chẳng qua loại tin tức cung cấp này cực kỳ bí ẩn, thuộc loại âm thầm vận chuyển.
Xem ra biểu hiện lúc trước, vẫn mang tới một chút ưu đãi... Hứa Thâm thầm nghĩ trong lòng. Qua chuyện này, một chút hoài nghi nào đó từ tận đáy lòng cũng được buông lỏng hơn.
Nhưng lượng Tịnh Khư Tề phân phát theo lẽ thường chỉ được đưa tới khu Hắc Quang, còn khu Vô Miên cũng đang nằm dưới sự điều khiển âm thầm của hắn lại không nhận được chỗ tốt này.
Khẳng định là Nghĩ Hậu đã biết chuyện về khu Vô Miên, nhưng cô ta vẫn quyết định làm như vậy? Hành động này có phải một loại tín hiệu cảnh cáo hay không?
Nhưng Hứa Thâm cũng lười suy nghĩ sâu thêm, dù sao chiến tranh cũng có thể bắt đầu bất cứ lúc nào, cho nên với hắn, một chút tài sản ấy, có cũng như không.
Có thể sống sót mới là vương đạo.
Hứa Thâm lại để cho Lâu Hải Âm tiếp tục qua cung Tuyết bên kia, tìm hiểu tin tức của bí vệ, tốt nhất là có thể âm thầm liên lạc với hai bí vệ lần trước kia.
Còn bên này, hắn thả Hải Tước và Linh Lục ra ngoài, để bọn họ trở lại trấn Long Uyên, tiếp tục chế tạo Tịnh Khư Tề.
Dẫu sao mấy ngày này, các cô ấy vẫn một mực dung nhập vào bên trong cơ thể hắn, mà cục Khư Bí và quân đồn trú bên kia lại săn giết được rất nhiều thi thể khư thú, chúng cần phải mau chóng xử lý, nếu không thời gian lâu dài sẽ hư thối, hiệu năng chuyển hóa thành Tịnh Khư Tề cũng giảm bớt đi tương ứng.
Hiện giờ, Tịnh Khư Tề đã không còn là sợi dây thòng lọng mắc kẹt trên cổ Hứa Thâm nữa, hắn có thể tự cấp tự túc, không cần phụ thuộc vào ai.
Sau khi tự tiêm cho mình sáu ống Tịnh Khư Tề cao cấp, Hứa Thâm lại cảm nhận được bản thân vừa gần thêm một bước đạt tới trình độ cực hạn, nhiều nhất chỉ cần thêm ba tới năm ngày nữa, hắn có thể đạt tới viên mãn rồi.
Điều này làm cho hắn hơi có chút chờ mong, bởi vì chỉ có tự bản thân mình trải nghiệm qua trạng thái khư lực cực hạn sau khi đạt tới cực hạn, mới biết được cảm thụ ấy là như thế nào.
Nghe nói sau khi trải nghiệm trạng thái khư lực cực hạn, mới có thể hiểu được quân vương vĩ đại và khó với tới đến mức nào.
Hứa Thâm tu luyện bí thuật điệp lãng một lát liền đi tới phía trước cục Khư Bí.
Người đầu trâu muốn đi theo Hải Tước đến trấn Long Uyên, nhưng bị Hứa Thâm giữ lại bên người, nếu không riêng chỉ có một mình Hắc Tuyết, hắn cảm thấy hơi mất an toàn.
Và đương nhiên, vì sự an toàn của mình, hắn trực tiếp ngoảnh mặt làm ngơ với ý tưởng muốn đoàn tụ cùng “Vợ con” của người đầu trâu ".
Hơn nữa, là một người cha, phải học được cách ra ngoài làm công kiếm tiền mới đúng, làm sao có thể cả ngày lão bà hài tử nhiệt kháng đầu [1]?
[1] : là một câu ngạn ngữ dân gian, câu đầy đủ của nó là “Ba mươi mẫu đất một con trâu, lão bà hài tử nhiệt kháng đầu”, ý của nó là chỉ cần có ba mươi mẫu ruộng đồng, một con trâu cày, có lão bà, có hài tử, đầu giường trong nhà luôn ấm áp, yêu thương. Nôm na là an phận với cuộc sống bình dị, có vậy là đủ rồi.