Hứa Thâm nhướng mày, nhìn về phía cô: "Dưới tình huống tình báo không rõ, không ai có thể trăm phần trăm nắm giữ thế cục trên chiến trường, lúc này chính là thời điểm phải đánh cược, lỡ như hắn không trở về, chẳng phải chúng ta tập kích bất ngờ, sẽ chiếm lợi thế cực lớn hay sao? Về phần tình huống mà cô vừa nói, đúng là có khả năng này, nó cũng là một trong những cục diện tương đối tồi tệ, thế nhưng, sớm muộn gì chúng ta cũng phải liều chết chiến một trận cùng Dạ Thử Vương, vì sao chúng ta phải e ngại bọn chuột nhắt [1] ấy?"
[1] : còn có nghĩa là tiểu nhân, vô lại.
Nạp Sắt Phân Ny nghe xong, thoáng sửng sốt một hồi, lại có chút không biết nên nói gì, nên không tiếp tục nói chuyện nữa.
Đương nhiên cô cũng biết những điều Hứa Thâm vừa nói ra, chỉ cố ý hỏi hắn như vậy mà thôi.
"Nếu tập kích bất ngờ, cậu có nguyện xung phong trên tiền tuyến, ra lệnh cho sáu quân hay không?" Nghĩ Hậu chăm chú nhìn Hứa Thâm, chợt lên tiếng nói.
Hứa Thâm không chút nghĩ ngợi đã đáp lại: "Đương nhiên, thuộc hạ nguyện cúc cung tận tụy vì điện hạ!"
Nhưng trong lòng hắn lại đang âm thầm kêu khổ.
Nếu Nghĩ Hậu thực sự lựa chọn tập kích bất ngờ, chẳng phải mưu đồ bí mật hợp tác giữa hắn và Dạ Thử Vương sẽ chịu ảnh hưởng hay sao?
Đến lúc đó, toàn bộ đều phải dựa vào thời cơ và khả năng phát huy trên chiến trường, nhưng làm như vậy sẽ có rất nhiều biến số, mà hắn… còn chưa phải quân vương, ai cũng không thể cam đoan dưới những biến số không thể suy đoán hết kia, liệu hắn có thể rơi vào tình cảnh tồi tệ nhất hay không?
Nếu trong lòng ảo tưởng tới viễn cảnh tốt đẹp khi bản thân làm ngư ông đắc lợi, để mặc cho hai người bọn họ là trai cò tranh nhau tới lưỡng bại câu thương, còn không bằng hắn kê cao gối đầu, nằm mơ một giấc.
Thấy Hứa Thâm đáp ứng sảng khoái như thế, Nghĩ Hậu lại nhìn hắn một cái thật sâu, cuối cùng mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, nói: "Mặc dù biện pháp tập kích bất ngờ này rất tốt, nhưng trên thực tế, điểm mấu chốt để luận thắng bại trong trận chiến này, lại chủ yếu nằm trên người Dạ Thử Vương."
"Nếu chúng ta tiêu diệt toàn bộ đám thủ hạ của hắn, ngược lại sẽ là đánh rắn động cỏ, khiến trong lòng hắn sinh ra ý định rút lui. Người này nhát như chuột, cũng giống như danh hào của hắn vậy, hơn nữa hành tung quỷ bí, nếu một lòng muốn chạy trốn, kể cả ta cũng rất khó lưu hắn lại được."
Thấy Nghĩ Hậu đã xóa bỏ ý niệm như vậy trong đầu, Hứa Thâm cũng ngấm ngầm thở nhẹ một hơi, từ đáy lòng không khỏi có chút cảm khái, thật không ngờ đến cuối cùng, chính thuộc tính hèn nhát của Dạ Thử Vương lại mang đến hiệu quả.
"Những người khác đều là chuyện nhỏ, chỉ cần Dạ Thử Vương chết đi, tất cả đều sẽ tước bỏ vũ khí đầu hàng." Nghĩ Hậu nói: "Được rồi, chờ nửa tháng sau, chúng ta lại tính toán tới chuyện phục kích sau."
Hứa Thâm sửng sốt, nửa tháng?
Vì sao phải đợi nửa tháng?
Chẳng lẽ… nửa tháng sau Nghĩ Hậu có thể tìm được đối tượng trợ lực khác?
Nhưng mặc kệ như thế nào, đây cũng là một tin tình báo rất quan trọng.
Hứa Thâm gật gật đầu, không cần biết trong lòng hắn nghĩ gì nhưng bề ngoài, hắn vẫn luôn bày ra dáng vẻ vô cùng cung kính nghe theo.
Nghĩ Hậu phất tay nói: "Lui ra đi, lần này cậu vượt qua hiểm nguy tra xét có công, tuy tình báo đạt được có hạn, nhưng chờ chiến dịch lần này chấm dứt, ta vẫn quyết định phong tước vị không nhỏ cho cậu."
Hứa Thâm nghĩ đến chức vị tướng trấn thành từng được cô ấy nhắc tới lúc trước, trên mặt lộ ra vẻ kích động, vội vàng nói: "Đa tạ điện hạ."
Nói xong, thấy Nghĩ Hậu không định nói thêm gì nữa, hắn liền chậm rãi đứng dậy rời đi.
Hứa Thâm vừa rời khỏi đại sảnh, lại đi thêm một đoạn đường nữa, chờ tới khi chung quanh không có người, mới chậm rãi thu lại nét vui mừng trên mặt, thay vào đó, hàng chân mày khẽ nhíu.
Nghĩ Hậu lệnh cho hắn tìm kiếm tình báo về khu Dạ Oanh, hiện giờ đã đạt được rồi, vì sao cô ta lại lựa chọn chờ thêm nửa tháng mới tiến công?
Đến tột cùng là cô ta muốn như thế nào?
Nói vậy, cô ta để hắn đi dò xét có ý nghĩa?
Suy cho cùng, tác dụng của tình báo cũng có tính thời hạn, mà phải chờ tới tận nửa tháng, tác dụng của nó đã quá hạn từ lâu rồi!
Hứa Thâm rời khỏi cung Tuyết, lại ngồi xe quay về khu Hắc Quang.
Ven đường, hắn không ngừng để ý hoàn cảnh xung quanh, nếu Nghĩ Hậu không trực tiếp theo dõi đằng sau hắn từ tầng sâu trong Khư giới, nghĩa là cô ta không có hoài nghi.
Màn đêm buông xuống.
Hứa Thâm đang ngồi trước bàn đọc sách tại Thái Dương Thần Điện, một nơi được xây dựng với mục đích dành cho hắn nghỉ ngơi bên trong giáo hội Hắc Quang, trong đầu không ngừng cân nhắc xem bản thân có nên viết thư báo tin tức này cho Dạ Thử Vương bên kia hay không.
Suy cho cùng, lúc trước bọn họ từng thương nghị kế hoạch phục kích là bảy ngày, hiện giờ chỉ còn lại ba ngày.
Trong khi Nghĩ Hậu lại muốn chờ thêm nửa tháng.
Bọn họ có nên giành xuống tay trước hay không?
Lúc này, đột nhiên một cơn gió từ bên ngoài cửa sổ bay tới.
Hứa Thâm thu hồi suy nghĩ trong đầu, liếc mắt một cái, vẻ mặt lập tức lạnh xuống, nói: "Nếu đã đến đây liền vào đi."
Quả nhiên có thể nhìn thấy ta... Ánh mắt Dạ Thử Vương thoáng run rẩy.
Kỳ thực, sau khi Hứa Thâm quay về từ cung Tuyết, chờ tới lúc màn đêm buông xuống, gã liền đi tới tìm kiếm Hứa Thâm, vừa muốn biết thêm tình báo hắn đang nắm giữ trong tay, vừa có một chút ý tứ thăm dò.
Dù sao trên người Hứa Thâm cũng không có khí tức quân vương, chỉ có khư thú, nhưng hết lần này tới lần khác, hắn lại có thể nhìn thấy gã, hơn nữa còn nhìn thấy dưới tình huống không mượn dùng khư thú tiến vào tầng sâu trong Khư giới.
Khẳng định rằng tên này chính là một vị quân vương loại ẩn tàng, khó trách hắn có thể cẩu ở trước mặt Nghĩ Hậu mà không hề bị phát hiện.
Dạ Thử Vương bước ra từ đằng sau một tảng đá nằm bên ngoài cửa sổ tại tầng sâu trong Khư giới, trực tiếp buông xuống hiện thực, đi vào trong thư phòng của Hứa Thâm, dẫm lên chiếc thảm nỉ màu xám bồng bềnh mềm mại, rồi xoay người nói: "Hôm nay cậu đi gặp mặt Nghĩ Hậu, đã nói những chuyện gì, cô ta không hoài nghi cậu chứ?"
"Nếu anh đến nhiều hơn vài lần, có lẽ cô ấy sẽ hoài nghi." Hứa Thâm khẽ lườm gã một cái, mặc cho Dạ Thử Vương đã bước vào trong phòng, hắn vẫn một mực ngồi trên ghế không có ý đứng dậy: "Nếu có tin tức, tôi sẽ thông báo cho anh, anh giám thị tôi là có ý gì?"