Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 785 - Chương 785. Thế Có Khác Gì Vô Địch Cmn Nó Rồi?

Chương 785. Thế Có Khác Gì Vô Địch Cmn Nó Rồi? Chương 785. Thế Có Khác Gì Vô Địch Cmn Nó Rồi?

Mục đích chân chính của hành động phong tỏa Tịnh Khư Tề kia... là để cho Hải Tước rời khỏi hắn?

Nghĩa là Nghĩ Hậu đã sớm biết được hết thảy mọi chuyện rồi?

Hứa Thâm nhìn vào đôi mắt không chứa chút tình cảm nào bên dưới lớp mũ giáp kia, trong lòng nổi lên từng đợt hàn ý và sợ hãi.

Ngoại trừ Liễu Tích Xuyên, cô gái trước mắt là người thứ hai mà hắn nhìn không thấu.

"Mày muốn chết! !" Người đầu trâu nổi giận.

Vì sao?

Rõ ràng nắm tay của gã đã áp chế được cây trường thương trên tay đối phương, cũng ngăn trở được công kích của đối phương rồi, nhưng vì sao Hứa Thâm vẫn bị thương?

Đây tuyệt đối là một sự sỉ nhục!

Không chút do dự, linh hồn của người đầu trâu đã bay vút khỏi thân thể, lao ra ngoài, cấp tốc giết về phía Nghĩ Hậu.

Ánh mắt Nghĩ Hậu lóe lên vẻ lạnh lùng, cô ta lại xuất thương!

Một thương này đâm thẳng về phía hư không, còn chưa va chạm tới người đầu trâu, nhưng đột nhiên thân thể gã lại trở nên run rẩy, trên linh hồn cũng xuất hiện một lỗ thủng, đã bị thương rất nặng.

Người đầu trâu khiếp sợ, đây là loại công kích gì?

Hắc Tuyết nhìn thấy cảnh này, cũng bị dọa sợ.

Cô biết người đầu trâu không chết, nhưng cũng qua tình huống này, cô lập tức ý thức được cả hai người bọn họ cộng lại cũng chưa chắc đã là đối thủ của Nghĩ Hậu trước mắt này, và ngay lập tức liền muốn dẫn Hứa Thâm rời đi.

"Ca ca, chúng ta đi trước."

"Đúng vậy, hai người mau đi trước, tôi liều mạng với cô ta!" Người đầu trâu phục hồi lại tinh thần, cũng lên tiếng nói.

Tuy gã đã bị thương, nhưng trong lòng vẫn tin tưởng cô gái trước mắt này không giết được mình.

Bị thương tính là gì chứ? Có bản lĩnh tới đánh chết ta đi!

"Khoan đã." Hứa Thâm lại ngăn cản Hắc Tuyết.

Hắn nhìn thấy người đầu trâu bị thương, đột nhiên trong đầu rồi nghĩ đến lời nói của Dạ Thử Vương, sau đó lạnh cả người, nói: "Đây là công kích nhân quả, có trốn cũng vô dụng, mục tiêu mà cô ta công kích vốn không phải chúng ta, mà là nhân quả của chúng ta!"

Hắn nói chuyện khá gấp, lập tức hộc ra một ngụm máu tươi từ trong cổ họng.

"Cái gì là công kích nhân quả?" Người đầu trâu vội vàng hỏi. Gã chưa từng nghe qua loại công kích này, từ đáy lòng chợt dâng lên một nỗi sầu lo không thể nói rõ được.

Đừng bảo là gã sẽ thực sự bị giết chết nhé?

Từ sau khi bị Hứa Thâm đả kích, gã vẫn có chút vướng mắc trong lòng, không quá tự tin.

Hắc Tuyết cũng cảm thấy nghi hoặc, tuy cô ấy miễn cưỡng có thể hiểu được ý tứ của Hứa Thâm, nhưng lại là cái hiểu cái không.

"Đại khái là công kích của cô ta tạo thành "Nhân", nhưng "Kết quả" lại trực tiếp hiện ra ở trên người chúng ta." Hứa Thâm cũng không hiểu quá rõ ràng chuyện này, chỉ có thể miễn cưỡng giải thích một chút.

Hơn nữa, Dạ Thử Vương từng nói, công kích của Nghĩ Hậu có thể bỏ qua khoảng cách, bởi vậy chạy trốn không có chút ý nghĩa nào.

Có thể hiểu thế này, trường thương trên tay đối phương chưa chạm vào mình, thậm chí trước đó, mình đã ngăn cản được công kích rồi, nhưng tới cuối cùng, mình vẫn bị thương.

Nghĩa là công kích của cô ta đã hình thành nên một loại “nhân” nào đó.

"Cái quái gì vậy?" Người đầu trâu có cảm giác gã càng nghe càng hồ đồ.

Công kích tùy tiện có thể tạo thành “nhân”, rồi phơi bày ra kết quả, chẳng phải là công kích có thể bỏ qua hết thảy mọi tầng phòng ngự sao?

Thế có khác gì vô địch cmn nó rồi? !

"Chỉ có thể áp chế, không cho cô ta công kích thôi. Đừng để cô ta nâng tay lên!" Hứa Thâm cũng không biết nên nói như thế nào, nhưng lúc này tình huống nguy cấp, hắn cũng chỉ có thể phân phó người đầu trâu cố gắng hết mức ngăn chặn mọi hành động của Nghĩ Hậu thôi.

Đồng thời, Hứa Thâm cũng kêu lên với Nghĩ Hậu: "Tôi không phản bội cô, vì sao cô lại muốn giết tôi? !"

Kỳ thực, hắn cũng biết bản thân nói ra lời này vốn chẳng mang đến bao nhiêu tác dụng, dù sao đối phương đã ra tay thì nguyên nhân đằng sau là gì có quan trọng hay không?

Bởi vậy, mục đích của hắn chỉ là quấy nhiễu đối phương một chút mà thôi, làm đối phương phân tâm được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Lại nói, khẳng định là đối phương có nguyên nhân của mình, nhưng vì sao cô ta phải nói cho hắn?

Và đúng như những gì Hứa Thâm suy nghĩ, Nghĩ Hậu chỉ hờ hững mà nhìn hắn một cái, không hé răng nói ra bất cứ chữ nào, lại tiếp tục nâng tay phóng thương tới.

Người đầu trâu đã nhớ kỹ lời nói của Hứa Thâm, vừa nhìn thấy Nghĩ Hậu lại muốn nâng tay lên, gã lập tức rống giận, trực tiếp đánh tới.

Gã dùng trạng thái linh hồn lao ra ngoài, bởi vậy tốc độ cực nhanh, đảo mắt một cái, đã đến trước mặt Nghĩ Hậu.

Nghĩ Hậu hừ lạnh một tiếng, chỉ trong nháy mắt trường thương đã tập kích về một nơi nào đó giữa hư không.

Phanh.

Thân thể người đầu trâu lại bị thương, nhưng lần này gã không hề né tránh, ngược lại, hé miệng cười gằn độc ác nói: "Chết đi!"

Đột nhiên thân thể gã bành trướng, “oanh” một tiếng nổ tung ra.

Đôi mắt Nghĩ Hậu thoáng run sợ, có chút ngoài ý muốn, hiển nhiên cô ta không nghĩ tới con khư này một lời không hợp, còn chưa bị ép đi đến tuyệt cảnh liền lựa chọn tự bạo rồi.

Hứa Thâm lại có thể làm cho một con khư trung thành với hắn như thế?

Bỗng nhiên trong lòng cô ta lại động một phần tâm tư mến tài, năng lực như vậy, nếu tra khảo được để cho bản thân mình nắm giữ...

Oanh! !

Lực trùng kích sinh ra do linh hồn bạo liệt lập tức lan tràn tới. Thân thể Nghĩ Hậu bay ngược về phía sau, nhưng không bay quá xa đã đứng lại. Rõ ràng làn sóng xung kích nọ có xẹt qua, nhưng không thể tiếp tục tạo thành ảnh hưởng cho cô nữa.

Mà ngay lúc này, bóng dáng cô ta lại đạp xuống đất, nhanh chóng lao về phía Hứa Thâm.

Hứa Thâm nhìn thấy Nghĩ Hậu vẫn chưa bị thương, nhiều nhất chỉ hứng chịu một chút va chạm rất nhỏ, trong lòng không khỏi lạnh toát.

Rõ ràng đòn tự bạo của người đầu trâu rất đột ngột, gần như Nghĩ Hậu cũng bị công kích này làm cho bất ngờ, không kịp đề phòng, vậy mà cô ta vẫn có thể tránh thoát được?

"Cậu nói không phản bội ta, thì ai đã nói năng lực của ta cho cậu?" Nghĩ Hậu đứng từ trên cao nhìn xuống Hứa Thâm.

Hứa Thâm á khẩu không trả lời được, nhưng hắn cũng không trả lời mấy câu hỏi râu ria này, lại tiếp tục hỏi: "Là Dạ Thử Vương bảo cô đến ám sát tôi ư?"

Bình Luận (0)
Comment