Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 786 - Chương 786. Đúng Vậy, Là Hắn Đã Suy Nghĩ Quá Đơn Giản Rồi...

Chương 786. Đúng Vậy, Là Hắn Đã Suy Nghĩ Quá Đơn Giản Rồi... Chương 786. Đúng Vậy, Là Hắn Đã Suy Nghĩ Quá Đơn Giản Rồi...

Hắn còn không xứng... trong ánh mắt Nghĩ Hậu hiện lên một tia khinh miệt, nói: "Cậu làm như thế nào để điều khiển mấy con khư bên người này, chẳng lẽ đây là năng lực của cậu, khống chế khư?"

"Dạ Thử Vương tìm được Tinh Quân thành Tinh Sầu đi tới liên thủ giết cô rồi!" Hứa Thâm nói ra một câu kinh người, để lộ ra tình báo về Dạ Thử Vương.

Giờ khắc này, nguyên nhân duy nhất mà Hứa Thâm có thể nghĩ đến khi Nghĩ Hậu lựa chọn tập kích mình, chính là do Dạ Thử Vương mật báo.

Lại nói, loại mật báo này chưa chắc đã do Dạ Thử Vương tự mình mật báo, có khả năng là gã để cho thủ hạ của mình cố ý bị bắt, sau đó bị phía Nghĩ Hậu thẩm vấn ra chuyện bọn họ có hợp tác với nhau...

Dạ Thử Vương nhát như chuột, luôn lo lắng chuyện hắn lắc lư không ổn định, nên muốn để cho Nghĩ Hậu giải quyết mình trước, tuy làm như vậy, gã không còn trợ lực, nhưng lại có thể giảm bớt lực cản.

Hứa Thâm cho rằng suy đoán như vậy rất hợp lý.

Nếu không hắn chẳng thể nghĩ ra được lý do gì khiến cho Nghĩ Hậu tự mình đến ám sát hắn.

"À." Nghĩ Hậu nghe được lời nói của Hứa Thâm, trong đôi mắt đầy vẻ bình tĩnh, không một chút biến hóa, tựa như đã sớm biết được việc này rồi.

Hứa Thâm ngẩn ra, hàn ý ở sâu trong đáy lòng càng thêm nồng đậm.

Đến tột cùng Nghĩ Hậu đã kiểm soát như thế nào?

Lại có thể nhìn thấu hết thảy mọi thứ, rồi bình yên chờ ở trong cung Tuyết?

Làm sao hắn lại có cảm giác, hành vi của cô ta giống như đang... Câu cá? !

Rốt cuộc, sau khi mượn cục mồi câu là Dạ Thử Vương này, cô ta đã câu được bao nhiêu con cá lớn rồi?

Nhưng không cần phải nghi ngờ... Hắn chính là con thứ nhất.

Nghĩ đến đây, trong lòng Hứa Thâm tràn ngập đau khổ và phẫn nộ, chẳng lẽ… hết thảy những mưu đồ mà hắn khổ tâm bố trí, sẽ kết thúc ngay tại nơi này?

"Cô biết bên người tôi có mấy con khư?" Hứa Thâm gắt gao nhìn chằm chằm vào Nghĩ Hậu.

"Phong tỏa Tịnh Khư Tề, chính là để cho hai con khư kia rời khỏi cậu. Dù hai người đó có mặt tại đây, ta vẫn có thể giải quyết cậu, nhưng đương nhiên hạn chế một chút biến cố, sẽ ổn thỏa hơn." Nghĩ Hậu lạnh nhạt nói: "Dùng một chút mưu kế nho nhỏ có thể tách hai con khư kia ra, cũng như bóc rời một phần chiến lực bên người cậu, cớ sao lại không làm?"

Sắc mặt Hứa Thâm trở nên vô cùng khó coi.

Đúng vậy, là hắn đã suy nghĩ quá đơn giản rồi.

Nghĩ Hậu vẫn giữ nguyên lượng Tịnh Khư Tề cung cấp cho khu Hắc Quang vốn không phải khen thưởng gì cả, chỉ muốn hắn lơ là, muốn hắn coi nhẹ một chút phỏng đoán từ tận đáy lòng kia, lại cộng thêm một đống thi thể khư thú chồng chất, đã sắp có mùi, mới làm hắn sơ xuất, để cho hai người Hải Tước và Linh Lục, tồn tại cực kỳ quan trọng bên người, rời đi vào đúng thời khắc mấu chốt.

Hoặc là nói, hắn không nên rời khỏi tiểu trấn Long Uyên … một mình.

Nếu không bất cứ lúc nào hai người ấy cũng có thể tới tiếp viện hắn.

Dù sao cả tiểu trấn Long Uyên... Đều nằm dưới thân hình của Hải Tước!

Hối hận, phẫn nộ, bi thương… thật nhiều cảm xúc đan xen, Hứa Thâm nắm chặt hai tay, vào thời khắc này, trái tim biến mất quá lâu đã khiến trạng thái của hắn càng ngày càng xuống dốc, chỉ hô hấp thôi cũng có cảm giác gian nan và nặng nề.

"Chỉ đối phó với một hình thái thứ hai như tôi, cần phải làm đến mức này sao?" Hứa Thâm hỏi.

Nghĩ Hậu hờ hững nói: "Ta cũng buồn bực lắm, nhưng ta tin tưởng chính mình."

Dù nói chuyện, cô ta vẫn không dừng lại, đột nhiên đâm ra một thương hướng thẳng về phía hư không.

"Cẩn thận!" Hắc Tuyết vội vàng vung vẩy mái tóc đi lên ngăn cản, nhưng trường thương trong tay Nghĩ Hậu căn bản không nhắm vào hai người bọn họ, chỉ đâm một cái xuống mặt đất phía trước bảo khố.

Một khắc sau, cơn đau đớn xé rách từ trên vai truyền đến Hứa Thâm, cùng lúc đó, Hắc Tuyết cũng phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Chỉ thấy Hắc Tuyết vốn đang ký sinh ẩn giấu trên bả vai hắn, lại nổ tung ra, hiển nhiên vừa có một luồng lực lượng cực kỳ bén nhọn, không thể ngăn cản, chém cô ấy xuống dưới, tiện thể chọc thủng bả vai Hứa Thâm.

Một đòn này cũng làm Hắc Tuyết bị thương nghiêm trọng, gương mặt bị xỏ xuyên qua.

Hắc Tuyết phát ra tiếng kêu bén nhọn, thật nhiều sợi đen tụ tập lại trên gương mặt, ôm trọn lấy lỗ thủng bên trên, nhanh chóng tổ hợp lại, nhưng trong mắt cô ấy lại lộ ra vẻ sợ hãi sâu đậm.

Hắc Tuyết có thể cảm nhận được luồng lực lượng vừa nãy cực kỳ kinh khủng, khiến cho cô ấy hoàn toàn không thể ngăn cản được, tựa như một cô gái nhỏ phải đối mặt với cả đoàn tàu hơi nước vậy, không có khả năng lay động được, và dù cô ấy có làm gì chăng nữa, hết thảy vẫn tồn tại như trước.

Đau đớn kịch liệt khiến Hứa Thâm nghiến chặt hàm răng, hắn không kêu thảm, ngược lại hai mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào Nghĩ Hậu.

Vừa rồi những phương hướng mà cây trường thương trong tay cô ta liên tiếp công kích vài lần tới... Đều là vị trí mà bọn họ từng đi qua lúc trước.

Đột nhiên Hứa Thâm hiểu ra.

"Năng lực của cô không phải nhân quả..." Hứa Thâm hướng ánh mắt đầy rung động nhìn Nghĩ Hậu trước mặt, thậm chí hắn còn đoán được vì sao Nghĩ Hậu từng tiến vào trong Khư giới, nhưng lại xuất hiện ngay trước mắt bọn họ.

"Năng lực chân chính của cô là..."

"Ừm?" Nghĩ Hậu khẽ nheo mắt, từ trong đáy mắt nổi lên một mảnh hàn quang, quả nhiên, nhất thiết phải gạt bỏ người trước mắt.

Chỉ trong một lát ngắn ngủi hắn lại có thể nhìn ra năng lực của cô ta… Tuyệt đối không để giữ hắn lại!

"Chết đi!" Nghĩ Hậu giơ trường thương lên, lại đâm tới.

"Dừng tay! !" Đột nhiên linh hồn của người đầu trâu ngưng tụ lại, gã chợt phát ra một tiếng rống giận, rồi điên cuồng phóng về phía Nghĩ Hậu.

Nghĩ Hậu lập tức kinh ngạc.

Hiển nhiên chuyện người đầu trâu có thể tái sinh đã vượt qua dự đoán của cô ta, khiến cô ta thực sự bất ngờ không kịp đề phòng, mũi trường thương không thể không chuyển hướng, đâm tới một sườn khác giữa hư không.

Nhưng lần này, công kích thất bại, thân thể người đầu trâu không xuất hiện bất cứ vết thương gì.

Người đầu trâu nhìn thấy cảnh này, đôi mắt tỏa sáng rực rỡ, gã phát ra một tiếng cười to, nói: "Tôi đã biết mà, sau khi tôi tự bạo, coi như đã chặt đứt nhân quả, cô cũng không thể tập trung vào tôi được!"

Sắc mặt Nghĩ Hậu khẽ biến.

Những lời người đầu trâu vừa nói... là đúng, nhưng cũng là không đúng.

Bởi vì thứ bị chặt đứt kia vốn không phải là nhân quả, mà là quá khứ.

Bình Luận (0)
Comment