Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 790 - Chương 790. Tính Toán Của Người Đầu Trâu!

Chương 790. Tính Toán Của Người Đầu Trâu! Chương 790. Tính Toán Của Người Đầu Trâu!

Mà trong khoảng thời gian cực ngắn này, trường thương trong tay Nghĩ Hậu lại bộc phát ra lực trùng kích vô cùng mãnh liệt.

Chỉ nháy mắt đã từ trong hư không đập thẳng xuống phía dưới.

“Phanh” một tiếng, thanh trường thương ấy trực tiếp xỏ xuyên qua đất đai trong Khư giới hình thành một hố rất sâu.

Mà thời không cũng theo đó, khôi phục trở lại.

Vẫn như cũ là 0.1 giây yên lặng, nhưng với thân thủ của Nghĩ Hậu, 0.1 giây là quá đủ rồi.

Hắc Tuyết và người đầu trâu chỉ cảm thấy hoa mắt một hồi, Nghĩ Hậu đã đắc thủ.

Nghĩ đến lời nhắc nhở của Hứa Thâm, bọn họ đều hiểu được, đây chính là năng lực tạo thành thời gian tĩnh chỉ, vốn không phải do đối phương thuấn di.

"Tôi sẽ không để cô làm thương tổn ca ca đâu..." Bỗng nhiên bên trong đôi mắt màu đỏ tươi của Hắc Tuyết để lộ ra vẻ căm thù và hận ý mãnh liệt, tựa như cô ấy vừa gặp lại một thời khắc nào đó ở trong quá khứ, khi ấy, bản thân cũng... Bất lực giống hệt lúc này.

Ca ca chia đồ ăn cho cô ấy.

Ca ca bảo vệ cô ấy.

Tới cuối cùng, cả bản thân ca ca... Cũng đút cho cô ấy ăn.

Ca ca là của ta! !

Lúc nảy, cũng nên đến lượt ta bảo vệ ca ca! !

Hắc Tuyết phát ra tiếng kêu bén nhọn, mái tóc đen phủ kín toàn thân điên cuồng mọc dài ra, nhưng một khắc sau, tiếng thét chói tai của cô ấy chợt ngưng bặt, tựa như vừa bị thứ gì đó chém gãy đi.

Từ phẫn nộ biến thành thống khổ, đột nhiên mái tóc đen toàn thân rơi xuống, thật nhiều… hệt như vừa bị cái gì đó chặt đứt.

Cả mái tóc đen giống như cục lông, bị xé toạc ra, xuất hiện một vết nứt cực lớn.

Cùng lúc đó, ngay tại một khắc này, thân hình vốn đã khâu lại của Hứa Thâm, vẫn đang được cô ấy vây quanh bảo vệ, lại nổ tung ra.

Giống như một quả bom đã chôn sâu trong cơ thể hắn vừa bị kíp nổ, khiến cho thân thể phải thừa nhận một loại lực lượng áp bách cực mạnh, rồi không chịu nổi mà nổ tung ra, hóa thành vô số máu thịt văng tung tóe.

Tất cả máu thịt bắn ra đều dính lên tóc Hắc Tuyết, bao gồm cả nội tạng, nhãn cầu, răng nanh, mảnh nhỏ nội tạng ….

Hiển nhiên, công kích của Nghĩ Hậu đã tác dụng từ "Quá khứ" phản ánh tới "Hiện tại".

Hơn nữa, vào thời điểm này, cả Hứa Thâm lẫn Hắc Tuyết đều bị thương.

Ừm… dù với Hứa Thâm, có lẽ đây cũng không thể xem như bị thương được.

Suy cho cùng, ai sẽ đi miêu tả "Người chết kia vừa bị thương"?

Người đầu trâu nhìn thấy tính cảnh này, trong lòng vừa mừng vừa sợ.

Hứa Thâm thật sự đã chết rồi?

Nói vậy, chẳng phải gã là vô địch rồi sao?

Đương nhiên trong lòng gã thì âm thầm kích động, nhưng mặt ngoài vẫn lộ ra vẻ phẫn nộ, lo lắng Hứa Thâm đang cố ý tỏ ra như vậy để dò xét, thử thách lòng trung thành của gã, dù sao gã cũng có vô hạn sinh mệnh và tinh lực, chẳng cần quan tâm Hứa Thâm có phải đang thăm dò hay không, gã vẫn có thể mặc sức mà làm, không bị bó buộc.

Dù nhìn qua sẽ cảm thấy gã đang phẫn nộ vì Hứa Thâm đã chết cũng chẳng sao, nếu có thể giết chết cô gái trước mắt này, chẳng phải người ăn vào trong miệng chính là gã sao?

Tính toán của người đầu trâu kia cực kỳ thông minh, gã nói với Hắc Tuyết: "Mấy người mau rút lui, tôi muốn phát đại chiêu!"

Mái tóc đen toàn thân Hắc Tuyết đều đang run rẩy, cũng không biết là phẫn nộ hay sợ hãi. Cô nghe được lời nói của người đầu trâu trong, đôi mắt màu đỏ tươi chăm chú nhìn Nghĩ Hậu một cái, cuối cùng vẫn hóa thành một nhúm lông màu đen, rất nhanh đã chạy trối chết về hướng khác.

"Chạy đi đâu?" Nghĩ Hậu cũng nhanh chóng đuổi theo, một thương này tiếp tục đâm vào hư không lúc trước.

Nơi ấy vẫn còn 10 giây quá khứ không hề phòng bị.

"Con đàn bà thối, thật sự khinh thường ta sao?" Người đầu trâu đã bị hành động của Nghĩ Hậu chọc giận, từ trong ánh mắt cảu gã lóe lên một tia dữ tợn.

Rất nhanh, linh hồn trong cơ thể lại tự bạo, rồi chỉ trong nháy mắt lại chất chồng đến ba tầng.

Nhưng gã không hề có ý đồ ngăn cản công kích của Nghĩ Hậu, ngược lại vẫn đang không ngừng tích tụ lực lượng.

Phanh!

Công kích của Nghĩ Hậu đã đâm xuống dưới, không chút trở ngại.

Hắc Tuyết đang chạy trốn chết, lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết, bộ lông cả người run rẩy, lại rơi rụng rất nhiều, nhưng phần tóc đen như độc xà còn lại vẫn nhảy về phía trước rất nhanh.

Nghĩ Hậu không ngừng xuất thương, ba thương liên tục đều đâm vào trên người Hắc Tuyết.

Về phần Hứa Thâm, đương nhiên hắn cũng bị ảnh hưởng đến. Tại lúc này, thân hình từ trạng thái dập nát ban đầu, đã vỡ vụn càng thêm nghiêm trọng, gần như sắp thành máu loãng đến nơi rồi.

"Cô cũng nên chết đi!" Lúc này, giọng nói âm trầm của người đầu trâu vang lên.

Nghĩ Hậu chợt quay đầu lại, liền nhìn thấy toàn thân người đầu trâu đã tích tụ xong lực lượng linh hồn khủng bố.

Thứ lực lượng sinh ra do năm lần tự bạo linh hồn kia, đã bị áp chế, cuối cùng chuyển hóa thành lực lượng giam cầm trong thân thể, trợ giúp thân pháp của gã bạo tăng, thúc đẩy lực lượng cường đại như núi lớn.

Phanh!

Một quyền đánh ra, trong hư không phát sinh âm bạo, như một đoàn tàu đang lao nhanh tới.

Con ngươi trong mắt Nghĩ Hậu co rụt lại, cô ta vội vàng nâng thương lên, hung hăng đâm tới.

Trường thương đâm thẳng vào vị trí của người đầu trâu trước khi gã vung cánh tay tới, nếu người đầu trâu lật tay đi bắt lấy trường thương, chẳng khác nào gã phải trở về phòng ngự, nhưng nếu gã tiếp tục tiến công, sẽ bị công kích của cô ta đánh trúng trước.

Đây cũng là nguyên nhân khiến cô ta vẫn luôn vô địch trên phương diện cận chiến.

Phanh!

Người đầu trâu không lựa chọn quay về phòng ngự, ngược lại ánh mắt gã càng trở nên dữ tợn, còn mơ hồ lộ ra một nụ cười gằn độc ác, tốc độ vung nắm tay trực tiếp trở nên nhanh hơn.

Trường thương của Nghĩ Hậu thực sự đánh trúng trước, công kích hiệu quả.

Nhưng trong phút chốc, công kích đã được định trước này lập tức ảnh hưởng đến nắm tay của người đầu trâu, chỉ thấy máu tươi từ trên nắm tay gã văng tung tóe ra, để lộ xương cốt bên trong.

Nhưng người đầu trâu lại làm như không hề cảm nhận được đau đớn, ngược lại trên môi gã vẫn lộ ra nụ cười hung ác.

Mắt thấy nắm tay bị thương này sắp đánh lên đầu mình, Nghĩ Hậu đã biết cô ta không thể tránh né.

Tốc độ của đối phương quá nhanh!

Hơn nữa, chỉ vẻn vẹn là áp lực gió sinh ra do thứ lực lượng kia đang không ngừng tiếp cận, cũng khiến cho lớp da thịt lộ ra bên ngoài mũ giáp của cô ta trở nên đau đớn như đao cắt.

Tĩnh lặng!

Bình Luận (0)
Comment