Phốc xuy!
Máu tươi nở rộ, hết thảy đều phát sinh chỉ trong nháy mắt.
Thân thể Hứa Thâm bị chia làm hai nửa, thật nhiều máu tươi từ khoảng giữa bắn tung ra ngoài, nhuộm đỏ tầng tầng tóc đen đang bảo vệ bên ngoài.
Hắc Tuyết đang gác bên cạnh bả vai hắn, lập tức kinh hãi muốn chết mà quay đầu nhìn lại, rồi những gì cô ấy bắt gặp là hình ảnh Hứa Thâm vừa ngã xuống, mất đi sinh mệnh.
Một hình ảnh không sao tin nổi!.
Ca ca… lại chết rồi?
Hắc Tuyết có chút ngẩn người, cô ấy không khỏi ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, tỷ tỷ đâu?
Vì sao... Tỷ tỷ không trợ giúp ca ca?
Chẳng lẽ lúc này tỷ tỷ không có mặt?
Người đầu trâu cũng hướng ánh mắt không sao tin nổi mà nhìn Hứa Thâm vừa ngã xuống.
Cùng với đó, gã cũng có thể nhìn thấy lực lượng linh hồn của Hứa Thâm đang nhanh chóng tiêu vong, khí tức sinh mệnh cũng đang cấp tốc suy yếu…
Đây chân chính là dấu hiệu của tử vong!
Nhưng một kẻ có thể phát hiện ra hạch tâm của gã, còn lấy đó để điều khiển gã, lại chết ư???
"Ca ca! !"
Đột nhiên Hắc Tuyết phục hồi lại tinh thần, trong đôi mắt đầy kinh hãi của cô hiện lên hắc khí ngập trời, dường như cả nhãn cầu đã bị những sợi đen kia đan xen, bện thành, cả cái đầu và thân thể đều đều biến thành một mái tóc đen bồng bềnh.
Vô số tóc đen thẩm thấu vào trong thân thể Hứa Thâm, rất nhanh đã kết nối hai nửa thân hình vừa bị xé rách của hắn, sợi tơ cũng trực tiếp khâu lại miệng vết thương.
Trong nháy mắt, lấy vị trí bị xé rách làm biên giới, từ trên trán, mũi, môi, phần cổ, yết hầu… vân vân của Hứa Thâm, đều được mái tóc của Hắc Tuyết cứng rắn kết nối và khâu lại, khiến cho hắn vẫn duy trì được tư thế đứng thẳng.
Máu tươi trên thân thể cũng ngừng lại rồi.
Nhưng…xương sọ bị xé rách, toàn bộ những tổ chức tinh tế quan trọng như tế bào não kia… lại không thể chữa trị được chỉ nhờ biện pháp khâu lại đơn giản ấy.
Nói một cách đơn giản, lúc này tổ chức đại não của Hứa Thâm đã bị xé rách, phần ruột và tạng phủ trong cơ thể cũng bị kéo toạc ra thành hai nửa. Khí tức sinh mệnh, bao gồm cả lực lượng linh hồn vẫn tan rã đang rất nhanh.
Tử vong là tất yếu… đã không thể nghịch chuyển được nữa rồi!
"Giỡn hả?" Người đầu trâu cũng phục hồi lại tinh thần, nhưng trong lòng vẫn có chút không dám tin tưởng.
Một kẻ như vậy lại có thể chết đi đơn giản đến thế sao?
Hay là đối phương đang thử thách gã? !
Nhưng ai có thể vượt qua được loại thử thách này chứ???
Nói thật, từ tận đáy lòng, gã cũng hy vọng Hứa Thâm chết đi, thậm chí còn hy vọng Hứa Thâm chết đi hơn bất cứ người nào khác.
Nhưng cần phải tôn trọng sự thật nha.
Gã vẫn còn nhớ rõ như in cái loại cảm giác khủng bố khi mà linh hồn mình bị áp chế, và không làm cách nào để có thể sống lại kia, tựa như một người mắc hội chứng sợ không gian hẹp [1] lại bị nhốt vào bên trong một cái lọ nhỏ tí hon vậy…
Cái loại cảm giác không thể di chuyển, bị chìm sau vào bên trong hắc ám, với áp lực kinh khủng khiến bản thân hít thở không thông này, thực sự đã khắc sâu vào ký ức của gã, dù muốn cũng không sao quên đi được.
Mà Hứa Thâm, người có thể mang tới cho gã thứ cảm giác sợ hãi mãnh liệt như thế, lại chết đi ư?
Gã thà tin tưởng toàn bộ những gì mình đang nhìn thấy chính là ảo giác, cũng như năng lực của địch nhân chính là ảo thuật, còn hơn chấp nhận loại sự thật này!
"Khốn nạn, quá đau đầu, đều chết đi cho ta! !" Người đầu trâu có cảm giác kể cả khi gã có tự hỏi nhiều hơn nữa cũng chẳng nghĩ ra đâu, mà mặc xác nó chứ, quan tâm nhiều như vậy làm gì, cứ hủy diệt hết thảy lại nói sau!
Dù không phải báo thù vì Hứa Thâm, thì mỹ vị trước mắt như vậy, cũng không thể bỏ qua được!
Nhớ rằng đã hơn một ngàn năm nay, gã chưa từng được ăn một bữa cơm thịnh soạn nào đâu.
Mấy ngày này đi theo Hứa Thâm chỉ được ăn một ít điểm tâm nho nhỏ, căn bản khó mà đã thèm!
Mà hiện giờ, không có Hứa Thâm, ai có thể trói buộc được gã? Trừ phi, lại tiếp tục giam giữ thôi!
Nhưng lần này gã có phòng bị rồi, chỉ cần cảm nhận được tình huống không đúng, lập tức bỏ chạy thoát thân, chắc chắn sẽ không kiêu ngạo, cuồng vọng giống như lúc trước nữa.
Nghĩ Hậu cũng trông thấy khí tức sinh mệnh của Hứa Thâm đang nhanh chóng biến mất, nhưng lại không vì thế mà dừng tay, cô ta muốn hoàn toàn hủy diệt Hứa Thâm.
Đúng vậy, chính là hoàn toàn biến hắn thành tro tàn, triệt để biến mất khỏi thế gian này!
Dù thông qua lần tranh cử đội trưởng, cũng tương đương với phỏng vấn lúc trước, Nghĩ Hậu đã nhìn ra Hứa Thâm không phải năng lực giả hệ trọng cấu, nhưng lỡ như thì sao?
Lỡ như hắn vẫn còn chuẩn bị gì đó ở đằng sau?
Lại lỡ như những con khư kia có thủ đoạn gì đó làm hắn sống lại?
Bởi vậy, chỉ có biến hắn thành tro tàn, cô ta mới an tâm được.
Hơn nữa, chỉ có làm như vậy mới là trảm thảo trừ căn chân chính, còn loại kế hoạch gì mà để sót lại thi thể, mặc kệ cho địch nhân sống lại tiếp tục tìm mình báo thù kia, cô ta tuyệt đối không thể thực hiện được ở nơi này.
Đã hủy diệt đương nhiên phải hủy diệt đến cùng!
Sưu!
Bóng dáng Nghĩ Hậu nhanh chóng lắc lư, tránh thoát đòn tấn công từ phía người đầu trâu, trực tiếp giết tới vị trí Hứa Thâm từng đứng lúc trước.
Vẫn còn 30 giây quá khứ (trước khi đến thời điểm Hứa Thâm và Hắc Tuyết cùng bày ra phòng ngự).
"Chết! !"
Cùng lúc này, Hắc Tuyết đã hóa thân vô số sợi tơ, không còn nhìn rõ gương mặt nữa, cô ấy dùng sợi tơ bao vây xung quanh Hứa Thâm.
Tới thời điểm này, gương mặt trắng như tuyết vốn được sợi đen cấu tạo mà thành lúc trước, chỉ còn lại hai hốc mắt đỏ tươi, thoạt nhìn cực kỳ dữ tợn.
Đây mới là bộ mặt đích thực của khư.
Chỉ trong phút chốc, vô số sợi đen đã bắn ra, ngưng tụ thành hai bàn tay khủng bố, đập thẳng về phía Nghĩ Hậu.
Diện tích bao trùm của bàn tay ấy thật rộng, và nếu Nghĩ Hậu lựa chọn lui lại, chờ 30 giây sau mới giết đến, chắc chắn sẽ chậm trễ ít nhất là 10 giây thời gian.
Chỉ thấy sát ý sắc bén lóe lên trong mắt cô ta, thanh trường thương đột ngột đâm mạnh tới!
Tĩnh lặng!
Thân thể người đầu trâu đang chạy như bay xông đến cùng bàn tay đang vỗ xuống bên cạnh, lại một lần nữa ngừng lại.