Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 792 - Chương 792. Tôi Chỉ Đơn Thuần Chướng Mắt Với Cô Thôi!!!

Chương 792. Tôi Chỉ Đơn Thuần Chướng Mắt Với Cô Thôi!!! Chương 792. Tôi Chỉ Đơn Thuần Chướng Mắt Với Cô Thôi!!!

Cô ta liếc mắt nhìn người đầu trâu vừa lao tới trước mặt, lạnh lùng nói: "Ta giết không chết anh, nhưng anh cũng không làm thương tổn được ta, đừng lãng phí thời gian nữa. Hiện tại hắn cũng chết rồi, anh còn muốn nguyện trung thành với hắn sao? Là năng lực của hắn, hay bởi vì hắn đã thả anh ra, cho nên anh mới nghe lời một hình thái thứ hai như vậy?"

Thân thể người đầu trâu ngừng lại, hướng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta, trong lòng gã cũng hiểu được cô gái trước mắt thật khó đối phó, và bản thân gã không thể giải quyết được cô ta.

Tuy gã là vô địch, bất tử, nhưng dường như cô gái trước mắt này cũng thế.

Trừ phi công kích của gã có thể chặt đứt thời gian.

Gã hoài nghi, cô gái này có thể thông qua năng lực tạm thời ngưng lại ở "Quá khứ", để tránh thoát một đòn tự bạo vừa rồi, nói vậy, đây tuyệt đối là một loại năng lực phòng ngự khó giải!

"Tôi chỉ đơn thuần chướng mắt với cô thôi, được chưa?" Người đầu trâu trả lời.

Lời này đúng là tiếng lòng của gã.

Lại nói, gã còn phải cảm tạ cô gái trước mắt, chính vì cô ta đã giải quyết Hứa Thâm, mới khiến cho sinh mệnh của gã không bao giờ phải chịu uy hiếp nữa.

Nhưng tư thái của bà nương này thực sự không dễ nhìn, nóng nảy lại còn cao ngạo, nào được ngoan ngoãn hiền dịu như lão bà mà gã vừa tìm được?

"Nhàm chán." Nghĩ Hậu hừ lạnh một tiếng, anh nghĩ rằng ta nhìn anh thuận mắt chắc?

Đổi lại là con khư khác, xem hôm nay anh có chết hay không?

"Hừ, tôi đi dùng cơm trước, hình như nơi này là địa bàn của cô, nhưng tốt nhất là cô đừng có trêu chọc tôi, tôi muốn làm cái gì thì làm cái đó, chớ chọc tôi mất hứng!" Người đầu trâu hừ lạnh một tiếng, trong lời nói có mang theo một chút tính khí trẻ con, nói xong liền xoay người bước đi.

Nghĩ Hậu chỉ liếc mắt nhìn gã một cái rồi không để ý đến nữa.

Trước mắt, cô ta cũng không có tinh lực để chú ý tới một tên có linh hồn bất tử như vậy… Trừ phi tới tìm đám người trong nội thành kia hỗ trợ.

Nhưng hiện giờ thành Để đang rung chuyển, một khi để đám người ấy dây dưa tiến vào, tình huống sẽ có chút mẫn cảm, cứ chờ giải quyết xong Dạ Thử Vương, bình ổn thành Để, lại tới tìm bọn họ sẽ đơn giản hơn.

Dù sao nhờ bọn họ đến hỗ trợ giải quyết một con khư cũng không tính là làm trái quy định.

Chờ người đầu trâu đi rồi, Nghĩ Hậu cũng không nhiều lời vô nghĩa, lập tức nắm chặt thời gian lấy ra một kiện khư binh từ trong lòng.

Kiện khư binh này có tạo hình khá là kỳ quái, rõ ràng có hình dạng của một cái miệng, nhưng không phải là miệng của một nhân loại, môi có màu đỏ sậm, hàm răng chỉnh tề, nhưng bén nhọn, cả trên cả dưới, tổng cộng lại có tám cái răng dữ tợn.

"Không phải ngươi thích ăn sao? Hãy ăn sạch sẽ máu thịt ở nơi này cho ta." Nghĩ Hậu lạnh lùng nói.

Cái miệng kỳ quái trong tay cô ta vốn đang há miệng gặm không khí, nghe vậy chợt nhếch môi, tựa như đang cười, sau đó há mồm to hút một cái. Ngay lập tức, lượng lớn máu tươi, mảnh nhỏ cơ quan nội tạng và xương cốt trước mắt liền co rút lại và bay vào trong miệng nó.

Nháy mắt, cái miệng kỳ quái kia đã cắn nuốt sạch sẽ toàn bộ máu thịt tàn thi vẫn còn lưu lại ở 'Quá khứ'.

Sau khi máu thịt biến mất, khư lực cũng theo đó mà biến mất theo, ngay tại vị trí ấy, thứ rơi xuống tiếp theo là một bộ chiến giáp trống rỗng, không trọn vẹn, cùng với giày, binh khí, còn có vài món khư binh.

Những món khư binh này không bị cái miệng kỳ quái nọ ăn luôn, nghĩa là đặc tính của hai bên không dung hòa, không thể hấp thu, nếu có thể hấp thu, quyền trọng của cái miệng kỳ quái kia cũng có thể gia tăng rồi.

Mà mấy thứ này lại không thể mang đi được, dù sao chúng nó cũng không phải là vật thể chân chính như ý nghĩa trên mặt chữ, mà là đồ vật lưu lại ở 'Quá khứ'.

Nếu mang đồ vật ở 'Quá khứ' về hiện thực, cô ta sẽ phải hứng chịu một cái giá vượt quá tưởng tượng, không dám dễ dàng đi nếm thử.

Rất nhanh, ánh mắt Nghĩ Hậu đã dừng lại bên trên một cái mặt nạ màu đen, đó là mặt nạ Quỷ Nguyệt của Giang gia. Hắn là nhân vật hạch tâm của Giang gia sao...

Đôi mắt Nghĩ Hậu thoáng chớp động, nhưng Hứa Thâm không mang họ Giang, trong khi người của bảy đại gia tộc chưa bao giờ mai danh ẩn tích, làm như vậy tương đương với sỉ nhục vinh dự của gia tộc.

Huống chi hiện giờ bản thân Giang gia cũng khó bảo toàn... Không sao cả.

Nghĩ Hậu không thèm để ý tới, mặc kệ Hứa Thâm có phải nhân vật hạch tâm chân chính của Giang gia hay không, đều không có ý nghĩa.

Giang gia sắp xong rồi, cái mác nhân vật hạch tâm của bọn họ có tác dụng gì chứ?

Cô ta thu hồi đôi mắt lạnh lùng, không còn tiếp tục dừng lại thêm nữa, cũng thu hồi cái miệng kỳ quái vừa được nếm mùi ngon vẫn đang miệt mài nhấm nuốt bên kia, và xoay người đạp không mà đi, biến mất tại nơi này.

Về phần con khư tóc đen đã chạy trốn kia... Có rảnh lại xử lý sau.

Nói thật, nếu muốn đánh giết nó, cũng có chút lao lực, bởi vì cô ta đã nhìn ra con khư kia cũng có năng lực bảo mệnh rất mạnh. Nó có thể chia mái tóc trên đầu mình ra hàng tỉ sợi, và chỉ cần một sợi trốn thoát, nó đều có khả năng tái sinh trở lại.

Nhưng đương nhiên, nếu cô ta quyết tâm muốn giết chết đối phương, cũng có thể làm được, chẳng qua làm như vậy, sẽ khiến bản thân tiêu hao không nhỏ.

Hơn nữa, ở loại thời điểm thế này, một con khư trọng thương cũng không đáng để chú ý tới.

××××

Trốn! Trốn!

Sợi tơ màu đen cấp tốc bay vút trong hư không, xuyên qua một chuỗi những địa hình núi đá, dốc cao, rừng khư, mương rãnh ở tầng sâu trong Khư giới, rồi dùng tốc độ cao nhất bỏ chạy thẳng tới một sườn núi phía đông nơi nào đó.

"Ca ca, cố gắng kiên trì!" Bên trong mái tóc màu đen kia hiện ra một đôi mắt màu đỏ tươi, rõ ràng là hai luồng hào quang màu đỏ tươi, lại ẩn chứa đầy rẫy những cảm xúc phẫn nộ và bi thương.

Lúc trước, Hắc Tuyết đã giao thủ cùng Nghĩ Hậu, nhưng cô ấy có cảm giác, thực lực của đối phương ở lần đó, kém hơn lần này quá nhiều, thậm chí cô ấy còn chưa thể chạm đến đối phương, đã bị thương nặng.

Hứa Thâm cũng bị đập nát…

Nếu không có người đầu trâu một mực ra sức kiềm chế, có khả năng ngay cả cơ hội trốn đi, cô ấy cũng không nắm bắt được. Hơn nữa, mục tiêu của Nghĩ Hậu, vốn không phải là cô ấy, mà là Hứa Thâm.

Bởi vậy ca ca bị giết rồi, đã chết rồi...

Bình Luận (0)
Comment