Nhưng … rõ ràng ca ca nên bị cô ấy ăn luôn mới đúng, vì sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?
Tâm trạng hiện giờ của Hắc Tuyết vô cùng bi ai, đau đớn.
Lúc này, bỗng nhiên cô ấy cảm nhận được cái gì, đôi mắt không khỏi chuyển động nhìn về phía đống máu thịt vốn đang được bao bọc bên trong thân thể, nhưng tới hiện tại, chúng đang biến mất rất nhanh.
Tựa như có một loại lực lượng nào đó, vừa trống rỗng hủy diệt đống máu thịt kia đi.
Không hóa thành tro tàn, không có bất cứ lực lượng gì đánh sâu vào, nhưng máu thịt lại nhanh chóng tan rã hệt như băng tuyết.
Đây là... công kích đến từ quá khứ!
Mượn quá khứ ảnh hưởng đến hiện tại, sẽ không thể thay đổi, bởi vì nó đã biến thành sự thật được định sẵn từ trước rồi.
Hắc Tuyết ngây dại, nước mắt màu đỏ tươi chảy ra từ hốc mắt.
Nói cách khác, thân thể Hứa Thâm vẫn còn lưu lại trong quá khứ, đã bị cô gái kia hoàn toàn xóa bỏ, ngay cả máu thịt cũng phá hủy thành tro tàn.
Bởi vậy mới không thể có 'Hiện tại'.
"Vì sao? Vì sao lại thành như vậy? !"
Trong ánh mắt bi ai, đau đớn của Hắc Tuyết lộ ra hận ý ngập trời, mái tóc của cô ấy chợt cuộn lên, lao tới buộc chặt những phần máu thịt kia, cô ấy muốn giữ Hứa Thâm ở lại…
Ăn luôn!
Ăn luôn vào trong bụng mình, như vậy có thể giữ ca ca ở lại.
Nhưng phần máu thịt đã bị cô ấy dùng mái tóc cuốn chặt lại, hấp thu vào, cũng đang tan rã rất nhanh, kể cả khi nó bị cô ấy ăn rồi, cũng sẽ biến mất trong thân thể Hắc Tuyết…
Chúng đều là những phần máu thịt chắc chắn phải tan rã!
Nội tâm Hắc Tuyết sụp đổ, cô ấy lại một lần nữa cảm nhận được ca ca biến mất ngay bên cạnh mình.
Mái tóc toàn thân cô ấy đều đang kịch liệt rung động, một phần ký ức nào đó vốn được khắc sâu tại nơi sâu xa nhất, lại lộ diện, làm cho Hắc Tuyết gần như sụp đổ.
Loại cảm giác tuyệt vọng và thống khổ đã sớm biến mất từ lâu này, lại như thủy triều tập kích đến.
Đừng rời khỏi em, ca ca...
Hắc Tuyết phát ra tiếng khóc bi thương, cô ấy liều mạng dùng tóc đen cuộn lấy những phần xương cốt tàn phá, cơ quan nội tạng nát vụn kia, nhưng giống như dùng bàn tay nóng bỏng chạm đến một mảnh tuyết đọng, những phần máu thịt kia đều đang bị hòa tan nhanh chóng, và biến mất...
Ngay cả tro tàn cùng bụi bặm cũng không lưu lại.
Trong nháy mắt, dưới quá trình cô ấy điên cuồng dùng vô số tóc đen, nỗ lực cuộn chặt chúng vào trong lòng, chỉ còn lại có một đống chiến giáp, giày, trường kiếm, và vài món khư binh tàn phá.
Ngoại trừ những thứ này, toàn bộ thân thể của Hứa Thâm đều biến mất.
Triệt để biến mất khỏi thế giới này.
Phía trên cánh đồng bát ngát tại tầng sâu trong Khư giới, tiếng kêu khóc thê lương rên rĩ vang lên, lộ ra vô tận bi thương và oán hận.
Mái tóc đen khắp người Hắc Tuyết như một mảnh sương mù màu đen sôi trào. Chúng càng sôi trào, đôi mắt huyết hồng kia càng trở nên bạo ngược và dữ tợn, tựa như thân thể của cô ấy đang phát sinh một loại biến hóa nào đó, khiến cho mái tóc đen phủ kín toàn thân không ngừng phun ra.
Những lọn tóc đen kia cắm rễ xuống dưới mặt đất, kéo dài vào chỗ sâu trong Khư giới.
Cảm xúc mãnh liệt khiến cho thân thể Hắc Tuyết trở nên vặn vẹo, những sợi tóc đen ban đầu dần trở nên thô to, giống như từng nhánh rễ cây màu đen, kéo dài ra bốn phía.
Những khối Khư Thạch trên mặt đất bị mái tóc đen cắm rễ vào, lại dần dần mất đi vẻ sáng bóng, xuất hiện từng đường nứt toác.
Vào thời khắc này, Hắc Tuyết đã xảy ra một loại dị biến nào đó.
Hồi lâu sau, quá trình liên tục dị biến này mới dần dần bình tĩnh trở lại, nhưng khí tức phía trên mái tóc đen toàn thân đã trở nên dày nặng hơn, như bóng mờ lại như hắc ám, trong cảm nhận, những sợi tóc nọ cũng trở nên sắc bén hơn, nhọn hơn, thô ráp mà đen tối hơn.
"Tôi nhất định sẽ giết chết cô!"
Hắc Tuyết hướng đôi mắt oán hận nhìn theo phương hướng mình vừa chạy tới, nhưng cô ấy không lập tức xoay người giết ngược lại.
Lúc này, cô ấy đang ở trong trạng thái bị thương, hơn nữa chỉ dựa vào lực lượng của một mình cô ấy, rất khó để giết chết cô gái kia.
Chênh lệch giữa hai bên thật sự quá lớn.
Cô ấy thu lại cảm xúc của mình, cũng nâng lên đống chiến giáp vỡ nát và khư binh còn sót lại, rồi vô cùng trân trọng mà cuốn chúng vào chỗ sâu trong thân thể mình, sau đó tiếp tục đi thật nhanh về hướng Đông.
Cô ấy muốn đi tìm đồng minh!
Chỉ như vậy, mới có thể giết chết cô gái kia.
Rất nhanh, Hắc Tuyết đã chạy như bay ở chỗ sâu trong Khư giới, đi tới tiểu trấn Long Uyên.
Tại thời điểm ấy, ở bên ngoài tòa tiểu trấn này vẫn còn chiến xa đang không ngừng vận chuyển thi thể khư thú đi tới, mà ngay khi tới gần tiểu trấn, liền có thể ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt tản ra từ dưới mặt đất.
Trảm khư giả, cùng với nhân viên công tác bình thường đi lại bên trong tiểu trấn, đều không biết dòng sông máu chảy xuôi bên dưới lòng đất của nơi này, lại chính là thân thể của một con khư cấp A khủng bố.
Mà Hắc Tuyết lại có thể rõ ràng trông thấy Hải Tước ở tầng sâu trong Khư giới.
Toàn thân bà ấy mang theo một loại khí tức im lặng, hiền lành, dịu dàng, đang đứng lặng bên trong một cái ao tựa như nham thạch nóng chảy, nhưng thứ chất lỏng chảy xuôi trong cái ao này vốn không phải là nham thạch nóng chảy, mà là huyết tương.
Huyết tương uốn lượn theo vết nứt bên cạnh ao, sau đó chảy xuôi về bốn phương tám hướng, thẩm thấu đến các nơi bên trong tiểu trấn.
Dưới lòng đất bên trong tiểu trấn lại có tạo hình như một cái mạng nhện được bện chặt nhờ máu thịt.
Linh Lục ngồi bên cạnh ao máu, nơi Hải Tước đang lặng lẽ đứng yên, cả người tản ra một luồng ánh sáng nhàn nhạt, cô bé đang dùng năng lực tinh lọc của mình, chế tạo Tịnh Khư Tề.
Đột nhiên Hắc Tuyết xuất hiện, khiến cho Hải Tước thoáng quay đầu nhìn đến.
Chỉ liếc mắt một cái, Hải Tước lại khẽ nhíu chân mày.
Bà ấy vừa phát hiện ra trên người Hắc Tuyết có thương tích, khí tức cũng trở nên bất ổn, không hề giống lúc trước, nhưng đồng thời mùi vị trên thân thể lại xảy ra một chút biến hóa không rõ, hơi khác biệt so với trước kia.
"Sao cô lại đến nơi này?" Hải Tước nhẹ giọng nói: "Cô giao cậu ấy cho tên kia, không phải lựa chọn sáng suốt đâu."