"Ca ca! !"
Hắc Tuyết kích động vô cùng, mái tóc toàn thân giống như tảo biển lao tới, nhưng trong khoảnh khắc chúng va chạm vào Hứa Thâm, lại trở nên vô cùng mềm nhẹ, vô cùng cẩn thận, tựa như sợ mình sẽ làm bị thương hắn.
Hải Tước lặng lẽ nhìn cô ấy, rồi chậm rãi nói: "Tôi chỉ có thể dựng lại thân thể của cậu ấy thôi, nhưng thật đáng tiếc linh hồn của cậu ấy đã tiêu vong rồi."
Hắc Tuyết sửng sốt, cô ấy lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Hải Tước: "Làm sao có thể? Cô vừa nói, ca ca... Đã chết rồi sao? !"
Hải Tước im lặng.
Im lặng đó là câu trả lời tốt nhất.
Linh Lục nghiêng đầu, dò hỏi: "Nếu để cho ba ba trở về, ba ba có thể sử dụng năng lực làm cậu ấy sống lại hay không?"
Hải Tước khẽ lắc đầu: "Không biết, ma ma không phải ba ba, nhưng theo ma ma suy đoán, hẳn là không được. Dù sao linh hồn của cậu ấy đã tiêu vong được một đoạn thời gian rồi, nếu đến mức độ này vẫn có thể làm người ta sống lại, thực sự có chút trái với lẽ thường."
"Để tôi đi tìm anh ta!" Ánh mắt Hắc Tuyết lại trở nên vô cùng kiên định, cô ấy lập tức nói: "Không thử thì làm sao biết là không được? Với lại, giữa chúng ta còn nói cái gì mà lẽ thường chứ? Thứ kia vốn là sản phẩm do nhân loại chế định ra."
Nói xong, thân thể của cô ấy hóa thành một mũi tên màu đen, cấp tốc bắn về phương xa, nhanh chóng biến mất không thấy.
Linh Lục suy nghĩ một lát, chợt nói: "Cô ấy nói cũng có đạo lý."
Hải Tước từ chối cho ý kiến, chỉ cúi đầu đưa mắt nhìn thi thể Hứa Thâm, sau đó bộ thân thể kia chậm rãi chìm xuống ao máu dưới thân bà ấy.
"May ra..."
Bọn họ không phải đợi bao lâu, Hắc Tuyết đã trở lại.
Cùng cô ấy trở về còn có người đầu trâu.
Hắc Tuyết vừa đi được nửa đường thì gặp được người đầu trâu, bởi vì sau khi người đầu trâu tách khỏi Nghĩ Hậu, gã lập tức muốn đi tìm vợ và con mình.
Dù sao gã cũng là người đàn ông chăm lo cho gia đình nha, làm sao có thể bỏ mặc vợ con được?
Khi gặp được Hắc Tuyết gã đã có chút ngoài ý muốn, nhưng chờ tới khi gã nghe Hắc Tuyết nói muốn mình đến làm Hứa Thâm sống lại, trong lòng lại càng thêm ngoài ý muốn.
Chẳng lẽ tên kia chết thật rồi? Còn muốn dựa vào ta mà sống lại?
Muốn thử ta sao?
Người đầu trâu nói thầm trong lòng như vậy, nhưng cũng đi theo Hắc Tuyết tiến vào tiểu trấn Long Uyên, chờ đến khi gã chính mắt nhìn thấy Hứa Thâm, những nghi kỵ trong lòng bỗng nhiên lắng xuống, bình tĩnh trở lại.
Bởi vì bộ thân thể vừa được tái tạo ra, đang lặng lẽ ngâm trong ao máu kia, chỉ là một khối xác không.
Gã chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra, bên trong bộ thể xác này không có lực lượng linh hồn.
Nói cách khác, Hứa Thâm thật sự đã chết rồi.
Trừ phi, thể xác trước mắt này là khôi lỗi, là một thứ thí nghiệm phẩm.
Nhưng mặc kệ như thế nào, người đầu trâu cũng không có nóng lòng lật mặt.
Dưới ánh mắt chờ đợi của mấy người Hải Tước, Linh Lục và Hắc Tuyết, gã đi đến phía trước thể xác của Hứa Thâm.
"Anh có thể làm cho linh hồn của cậu ấy tái sinh hay không?" Hải Tước nhìn chăm chú vào gã.
"Anh sẽ cố gắng hết mức." Đôi mắt người đầu trâu chớp động, Hứa Thâm có thể nắm giữ hạch tâm của gã, chắc chắn hắn cũng hiểu được năng lực của gã tuyệt đối không phải là linh hồn tái sinh.
Sở dĩ gã không thể bị giết chết, chủ yếu là vì gã đã chiếm được thứ thần kỳ kia, mà không phải năng lực của bản thân gã.
Một khi đã như vậy, Hứa Thâm có cần thiết phải khảo nghiệm gã hay không?
Không cần thiết.
Bởi vậy, có lẽ … tình cảnh của Hứa Thâm trước mắt, chính là sự thật.
Nói cách khác, kẻ có thể uy hiếp đến hạch tâm của gã, đã bị giết chết rồi... Quá tốt!
Trong lòng người đầu trâu ngấm ngầm sung sướng, nhưng đương nhiên, gã không để lộ ra bên ngoài, chỉ phóng lực lượng linh hồn ra, thẩm thấu vào trong thể xác của Hứa Thâm, cẩn thận kiểm tra một hồi.
Gã muốn xác nhận xem có phải Hứa Thâm thật sự đã chết rồi hay không.
Và sau một phen sờ soạng, cuối cùng gã cũng hoàn toàn xác định được rồi.
Đây là một bộ xác máu thịt trống không.
Nghĩa là Hứa Thâm đã chết.
"Anh bất lực..." Người đầu trâu khẽ lắc đầu, gã bình tĩnh thu hồi lực lượng
"Làm sao có thể? Không phải năng lực của anh là linh hồn tái sinh sao? Sao anh không thể làm cho linh hồn của anh ấy tái sinh? !" Cảm xúc trong lòng Hắc Tuyết lập tức kịch liệt nổi lên sóng gió, kỳ vọng trong mắt đều chuyển thành phẫn nộ.
Người đầu trâu hờ hững nhìn cô ấy, nói: "Tôi chỉ có thể tái sinh linh hồn của chính mình mà thôi. Lại nói, nếu tôi cũng có thể tái sinh linh hồn cho người khác, chẳng phải chỉ cần tôi và lão bà tôi hợp tác đã đủ sức làm cho tất cả mọi sinh mệnh trên thế gian này đều bất tử cả rồi? !"
Hắc Tuyết hơi há miệng, muốn nói thêm điều gì, lại bị lời nói này lấp kín đến nói không nên lời.
Đúng vậy.
Nếu thực sự là như thế, chẳng phải chỉ cần Hải Tước kết hợp cùng người đầu trâu, thì trên đời này sẽ không bao giờ mất đi bất cứ một sinh mệnh nào rồi?
Nhưng loại chuyện này có khả năng xảy ra hay không?
Hiển nhiên là không có.
Bởi vì ý nghĩa của chuyện đó chính là, hai người bọn họ có thể sáng tạo ra một thế giới ẩn chứa mỹ thực vô hạn, con mồi vô hạn mà không hề có tử vong...
Chẳng phải thế sẽ càng thêm đáng sợ hay sao?
“Không phải anh đang lo lắng sau khi anh ấy sống lại, sẽ uy hiếp đến anh?" Hắc Tuyết lập tức nhìn chằm chằm vào người đầu trâu, hung quang hiển lộ trong mắt.
Người đầu trâu nhướng mày, nói: “Tôi lo lắng như thế thì đã làm sao? Nhưng đúng là tôi đã cố gắng hết sức rồi, nếu cô còn không phục, cô tới thử xem, hoặc là cô có muốn bị ăn luôn hay không? !"
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của gã lập tức to lên, thậm chí còn chuyển thành tiếng gầm gừ, trong mắt cũng lộ rõ hung quang.
Hiện giờ Hứa Thâm không ở đây, chẳng còn ai có thể áp chế được gã nữa.
Và hiển nhiên ở trong mắt gã, Hắc Tuyết trước mắt cũng chỉ là một món ăn mỹ vị mà thôi.
Đâu phải gã chưa từng ăn mấy con khư đồng cấp?
Hương vị ngon lắm à nha.
Toàn bộ tóc quanh người Hắc Tuyết đều cuộn trào lên, chúng kéo dài khắp bốn phương, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào người đầu trâu: "Vậy đến thử xem sao."
"Thử thì thử, cô có thể giết chết được tôi sao?" Người đầu trâu cười lạnh, ánh mắt lộ ra vẻ dữ tợn.
Chỉ trong nháy mắt, gã lại tự bạo linh hồn, hóa thành một luồng lực lượng mãnh liệt trùng kích tới, thổi quét bốn phía.