Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 816 - Chương 816. Thời Gian Không Hiện, Không Gian Vi Vương!

Chương 816. Thời Gian Không Hiện, Không Gian Vi Vương! Chương 816. Thời Gian Không Hiện, Không Gian Vi Vương!

"Xem ra cả ba người chúng tôi, cô đều không thể giải quyết được dễ dàng." Cô gái tóc màu lục nhìn thấy ánh mắt có chút tối tăm bên dưới lớp mũ giáp của Nghĩ Hậu, không khỏi lộ ra nụ cười.

Nghĩ Hậu ngậm chặt miệng, không hề đáp lại.

Tinh Quân bên kia không có ý định ngừng tay, vẫn tiếp tục giết về phía Nghĩ Hậu.

Tuy năng lực công kích của Nghĩ Hậu rất mạnh, nhưng năng lực phòng ngự của bản thân cô ta lại không được như thế, một khi bị đánh trúng, chắc chắn sẽ thương tổn, năng lực tự lành chỉ dừng lại trên phạm trù quân vương bình thường thôi.

Bành!

Tinh Quân lại mở đánh cược, lần này gã đánh cược công kích của mình sẽ đâm trúng đầu Nghĩ Hậu!

Và hiển nhiên, bởi vì mức độ chịu tải quá lớn, khiến cho ngay thời điểm đánh cược vừa mở, lượng khư lực tiêu hao trong cơ thể gã lập tức điên cuồng tăng lên, tăng lên gấp đôi bình thường, vượt quá lượng tiêu hao cho một lần đánh cược trúng đích.

Ngay khi trường thương đâm ra ngoài, Nghĩ Hậu đã bước vào quá khứ, nhưng một thương này vẫn xỏ xuyên qua thời không đánh tới.

Có cảm giác, mũi thương này đã phát động tập kích ngay tại một khắc khi Nghĩ Hậu chuẩn bị bước vào 'Quá khứ' kia, bởi vậy bất kể cô ta có bước vào quá khứ, thân thể vẫn bị trường thương đâm trúng.

Mũ giáp bạo kích, đau đớn bén nhọn, khiến cho cái đầu của Nghĩ Hậu suýt chút nữa thì gãy đoạn.

Cô ta vội vàng đỡ lấy trán, bứt người khỏi vị trí vừa rồi, ánh mắt âm trầm nhìn về phía Tinh Quân.

Sưu!

Cùng thời điểm này, vị trung niên mặt vuông vừa sống lại lúc nãy, đã vung đao hung hăng chém tới, nhưng Nghĩ Hậu không để ý tới đối phương.

Xét về công kích trên tay ba người này, chỉ có công kích của trung niên mặt vuông là không thể làm thương tổn quá khứ, có thể tránh thoát rất dễ dàng.

Nhưng cứ tiếp liên phát động năng lực tránh né, sẽ làm khư lực của cô ta tiêu hao rất nhanh.

Ba người phía đối diện không chút lưu tình, liên tiếp giáng xuống những đòn công kích mạnh mẽ, đánh cho Nghĩ Hậu không ngừng bại lui.

Một màn này rơi vào trong mắt nhóm trảm khư giả hình thái thứ hai, khiến sắc mặt cả đám đều thay đổi.

Nghĩ Hậu vốn cường thế xưa nay, lại bị hoàn toàn áp chế?

Nhưng có vẻ như chuyện này cũng rất bình thường, suy cho cùng, Nghĩ Hậu đang phải đối mặt với ba vị quân vương giáp công mà.

Sưu!

Đột nhiên Nghĩ Hậu xoay người, phóng qua một hướng khác, cô ta muốn trốn, nhưng vừa lao đi chừng mấy chục mét, một luồng lực lượng sắc bén đã chém tới, cứng rắn ép cho cô ta phải lùi lại.

Sắc mặt Nghĩ Hậu khẽ biến, ánh mắt vội vàng quan sát chung quanh, lập tức bắt gặp Dạ Thử Vương, kẻ mà lúc trước vẫn một mực không có tham dự tập kích, đang chậm rì rì đạp lên hư không, bước tới.

"Xung quanh nơi này đã bị tôi phong tỏa rồi." Dạ Thử Vương khẽ cười nói.

Gã ở bên cạnh, vốn không phải nhàn rỗi, không có chuyện gì làm, kỳ thực đang chuyên tâm phong tỏa chung quanh, muốn triệt để xóa bỏ cơ hội Nghĩ Hậu chạy trốn chết.

Năng lực của gã vốn không phải cái gì mà Tầm Bảo Thử kia, gã tự đặt tên cho nó là 'Không gian' .

Thời gian không hiện, không gian vi vương!

Đây cũng là nguyên nhân khiến cho Dạ Thử Vương có thể đi lại bốn phương, mượn sức cường viện [1] trong khoảng thời gian ngắn ngủi như thế, suy cho cùng, tốc độ chạy đi của gã cũng quá nhanh, có thể đặt chân tìm đến các loại hoàn cảnh nguy hiểm, cũng có thể dễ dàng thoát thân trở ra.

[1] : viện trợ mạnh mẽ, người trợ giúp mạnh mẽ…

Cả thành Bạch Nghĩ to như vậy, nhưng gã chỉ cần một lát ngắn ngủi, cũng có thể lướt ngang khắp chốn.

Lúc trước, Nghĩ Hậu không thể giết chết gã, chủ yếu là vì Dạ Thử Vương thông qua khả năng thuấn di, xé rách không gian của mình xuất hiện ngay trước mặt Nghĩ Hậu, tiến hành tập kích, bởi vậy, gần như gã hoàn toàn không lưu lại 'Quá khứ' ở bên người Nghĩ Hậu.

Đây mới là nguyên nhân chủ yếu khiến cho gã có thể giữ được tánh mạng của mình.

Một kích không trúng, lập tức trở ra.

Bình thường, gã chỉ vận dụng năng lực của mình vào mục đích ám sát thôi.

Bản thân là thích khách, đương nhiên không có khả năng chính diện giao phong, sau khi tập kích bị ngăn cản còn tiếp tục ngạnh mãng [2]! Huống chi là đối mặt với loại năng lực quỷ dị, chưa thăm dò được toàn bộ chi tiết của Nghĩ Hậu này?

[2] : lỗ mãng ngạnh kháng.

Lúc này ở trong tầm mắt của Dạ Thử Vương, toàn bộ một dặm không gian xung quanh người gã đều bị phong tỏa.

Như một khối lập phương.

Mà bên trong khối lập phương này cũng ẩn chứa không gian loạn nhận giống như hoa sen quyển đao [3], nếu Nghĩ Hậu có ý đồ thoát khỏi không gian, cô ta sẽ lập tức bị lực lượng sắc bén trong không gian này, cắt rời xé nát!

[3] : quyển đao là loại dao dùng để gọt bút chì, bất cứ cái gì đi qua nó sẽ thành dạng sợi uốn lượn.

Thứ lực lượng này có thể bỏ qua chiến giáp đại khư trên người Nghĩ Hậu.

Hơn nữa, gã vẫn một mực không tham dự tập kích, bởi vì đang tự phong tỏa bản thân kéo dài đến 'Quá khứ' .

Chờ đến khi Nghĩ Hậu ý thức được cái lồng giam không gian này, chắc chắn cô ta sẽ muốn bước vào quá khứ, chạy trốn chết, nhưng gã lại sớm chôn nó xuống từ trước rồi, trừ phi Nghĩ Hậu có thể đi ngược chiều, bước vào thời gian trong 'Quá khứ', để vượt qua thời khắc bọn họ gặp mặt nhau.

Có thể nói như thế này, là ngay từ khoảnh khắc đôi bên gặp mặt, Dạ Thử Vương đã âm thầm phát động năng lực của mình rồi!

"Năng lực càng mạnh, hạn chế càng nhiều. Theo tôi suy đoán, hẳn là cô không thể tạm dừng thời gian của cả thế giới, nghĩa là năng lực của cô chỉ có tính khu vực mà thôi. Cũng cùng loại tình huống này, khoảng thời gian mà cô có thể nghịch chuyển được, có thể đặt chân đến 'Quá khứ' cũng có hạn, nếu không cô đã sớm ra tay giết tôi rồi." Dạ Thử Vương cười tủm tỉm, hướng ánh mắt quan sát Nghĩ Hậu, dùng một vài câu đơn giản, hoàn toàn vạch trần năng lực của cô ta: "Còn bây giờ, bó tay chịu trói đi, để cho tôi xé toang nội tạng trong cơ thể cô ra, nhìn xem cô sẽ có biểu cảm như thế nào."

Nghĩ Hậu chỉ lạnh lùng nhìn gã, không nói gì, rồi bỗng nhiên cô ta xoay người, tránh thoát đòn tập kích đến từ sau lưng, tiếp đó, thân thể bay vút qua một sườn khác.

Dù đã né tránh, nhưng trên cánh tay cô ta vẫn xuất hiện cảm giác đau xót, giống như vừa trúng phải một kiếm.

Là công kích của cô gái tóc màu lục.

Bình Luận (0)
Comment