Nhưng Nghĩ Hậu màu đỏ tươi đang trong trạng thái đỉnh phong, vừa hiện ra trước mắt này, lại chưa chắc.
Chỉ từ một điểm này, gã cũng có thể phán đoán ra rằng, Nghĩ Hậu màu đỏ tươi này cũng là bản thân Nghĩ Hậu.
Lại kết hợp với năng lực 'Thời gian' của đối phương…
Nghĩa là Nghĩ Hậu trước mắt... Vô cùng có khả năng là bản thân Nghĩ Hậu ở một tiết điểm thời gian khác.
Đám người Dạ Thử Vương nghe được lời nói của Tinh Quân, lập tức trở nên sững sờ, không biết vì sao gã lại có phán đoán như vậy, nhưng rất nhanh, bọn họ đã nghĩ tới năng lực 'Thời gian'.
Sắc mặt cả đám lại khẽ biến.
Đối mặt với lời nói Tinh Quân, Nghĩ Hậu màu đỏ tươi lại một mực ngoảnh mặt làm ngơ, không hề để ý tới, có vẻ như không hề nghe thấy, ánh mắt cô ta vẫn đang tìm tòi ở khắp nơi chiến trường.
Mà Nghĩ Hậu bị thương lại liếc mắt nhìn Tinh Quân một cái. Cô ta hiểu được, ngay tại khoảnh khắc Nghĩ Hậu màu đỏ tươi buông xuống trước mặt, trận chiến đấu này đã kết thúc rồi.
"Anh coi như có chút thông minh, nhưng đáng tiếc... Mấy người đều sẽ chết, có biết được chuyện này cũng vô dụng."
Lời này xem như thừa nhận rồi.
Vẻ mặt đám người Dạ Thử Vương lập tức trở nên nghiêm túc, tới lúc này, rốt cuộc bọn họ cũng cảm nhận được sự đáng sợ của năng lực 'Thời gian' rồi.
Một người lại có thể sáng tạo ra chiến lực của hai vị quân vương, thậm chí... có khả năng sẽ xuất hiện càng nhiều Nghĩ Hậu hơn nữa hay không?
Bỗng nhiên Dạ Thử Vương nghĩ lại tình huống vừa rồi, rõ ràng đối phương trực tiếp xuất hiện ở bên trong không gian lồng giam của gã, mà không gian lồng giam của gã hoàn toàn không có chút dấu hiệu bị phá hủy hay xâm nhập nào, đến đây, gã cũng lập tức tỉnh ngộ rồi, cũng hiểu rằng Nghĩ Hậu không hề nói dối.
Bởi vì, chỉ có một tồn tại đến từ khoảng thời gian khác, mới đủ khả năng xuất hiện từ trống rỗng, thâm nhập vào nơi này thôi.
"Đúng là kiêu ngạo." Dạ Thử Vương híp mắt nói.
Tuy trong đáy lòng vô cùng kiêng kị, nhưng gã thực sự không tin dựa vào lực lượng của bốn vị quân vương bọn họ, còn không thể chém giết được Nghĩ Hậu, dù cô ta có thể điều khiển thời gian, gã vẫn tin tưởng loại năng lực này sẽ tồn tại hạn chế.
Nếu Nghĩ Hậu thực sự sở hữu một loại năng lực vô địch như vậy, thì vì sao cô ta phải ở lại thành Để này, vì sao không sớm tung hoành tại nội thành, thậm chí là gia nhập vào hội nghị thống trị?
Nghĩ Hậu bị thương không để ý đến lời nói của Dạ Thử Vương, chỉ chăm chú quan sát chiếc áo choàng trên vai Nghĩ Hậu màu đỏ tươi, chợt hỏi: "Thứ này thực sự thần kỳ như vậy sao?"
Nghĩ Hậu màu đỏ tươi khẽ gật đầu: "Còn lợi hại hơn trong tưởng tượng nữa."
Nói đến đây, bỗng nhiên đôi mắt cô ta nheo lại, lập tức nhìn chằm chằm vào một phương hướng nào đó, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh như băng, đầy sát ý: "Rốt cuộc cũng tìm được rồi."
Nói xong, cô ta trực tiếp kéo dây cương ngựa, lao về hướng kia, nhưng một khắc sau, lại bị không gian lồng giam trước mặt phong tỏa đường đi.
Tới lúc này, Nghĩ Hậu màu đỏ tươi mới chuyển ánh mắt, đặt lên người Dạ Thử Vương, lạnh lùn nói: "Còn không biến mất đi sao?"
"Cái gì?" Dạ Thử Vương vừa nhìn thấy không gian lồng giam do mình thành lập nên phát huy công hiệu, còn chưa kịp vui vẻ, đã bị lời nói của cô ta làm cho vô cùng sửng sốt, không hiểu đầu cua tai nheo thế nào.
Nhưng một khắc sau, bỗng nhiên gã cảm nhận được có điều gì đó không thích hợp, bởi vì đúng vào thời điểm đó, một loại cảm giác đau đớn quỷ dị trực tiếp ập đến, tập kích thân thể gã.
Cùng lúc này, khư lực trong cơ thể Dạ Thử Vương lại đang trôi đi rất nhanh.
"Chuyện gì vậy?" Dạ Thử Vương vô cùng kinh hãi, gã cúi đầu nhìn thân thể của chính mình, rốt cuộc đã xảy ra tình huống gì rồi?
Loại nguy hiểm không rõ nguyên do này làm gã cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn ngửi được hương vị của tử vong.
Gã vội vàng muốn xé rách hư không, trốn khỏi nơi này, nhưng một khắc sau, bỗng nhiên gã lại phát hiện, rõ ràng bản thân đã phóng thích khư lực ra ngoài, nhưng nó chỉ tạo thành một chút quấy nhiễu mỏng manh với không gian phụ cận mà thôi.
Loại cảm giác này... thật sự vô lực.
Giống như bản thân khi còn dừng lại ở hình thái thứ hai vậy.
Khi đó, năng lực của gã đã lộ ra bên ngoài, đã bày ra một bộ phận lực lượng không gian rồi. Gã có thể cách không cắt phá, có thể giam cầm, xuyên qua, thuấn di cự ly ngắn vân vân… tương đương với phiên bản nhược hoá của chính mình ở hiện tại.
Mà lúc này, dường như gã đang quay trở về thời kỳ ấy.
"Hình như kết giới xung quanh chúng ta mất rồi."
Phía dưới, nhóm hình thái thứ hai, đám người Đằng thống lĩnh và mấy thành viên bí vệ Tề Hạo đang bị không gian giam cầm, bỗng nhiên lại phát hiện tầng không gian vô hình xung quanh, nơi bàn tay mình có thể chạm đến lại đang biến mất từng chút từng chút một, và rất nhanh, bàn tay bọn họ đã xuyên qua không gian giam cầm, khôi phục được tự do.
"Cô làm cái gì vậy? !" Dạ Thử Vương cảm nhận trạng thái hiện tại của chính mình, ánh mắt lóe lên kinh sợ.
Gã vừa phát hiện không chỉ khư lực trong cơ thể mình đã trôi đi, năng lực bị nhược hoá, mà ngay cả thân thể của gã nữa... Dường như nó cũng xảy ra một loại nghịch chuyển nào đó rồi.
Nói chi tiết hơn, thân thể gã biến hình, sau đó, gã lại cảm nhận được các loại cảm xúc mà đã lâu rồi chưa từng xuất hiện.
Là…phẫn nộ, bi thương, sợ hãi, hậm hực… vân vân.
Những thứ cảm xúc đã sớm bị ném đi, quên mất, lập tức nhồi đầy trong óc gã. Cảm xúc cực kỳ mãnh liệt, thậm chí còn khiến gã có cảm giác bất cứ lúc nào, bản thân cũng có thể mất đi khống chế.
"Anh..." Tinh Quân đứng bên cạnh, trông thấy tình huống dị thường của Dạ Thử Vương, con ngươi lập tức co rụt lại, ánh mắt đầy kinh hãi.
Làm sao có thể? ! !
Bởi vì chính tại thời điểm này, thân thể quân vương của Dạ Thử Vương đã thoái hoá trở lại thành thân thể máu thịt!
Loại chuyện này… làm sao có thể? !
Không riêng gì Tinh Quân, cả trung niên mặt vuông và cô gái tóc màu lục đang đứng phía xa xa kia cũng kinh hãi nhìn một màn trước mắt này.
Thực sự không thể tin nổi!
Nỗi khiếp sợ trong lòng bọn họ đã đạt lên đỉnh điểm rồi.
Loại chuyện lần đầu được trông thấy này đã phá vỡ nhận thức của bọn họ.
Chẳng lẽ đây là nghịch chuyển thời gian?