Các vị quân vương khác cũng cực kỳ tò mò về vấn đề này, còn Hứa Thâm, tuy trong lòng hắn cũng có chút đoán, nhưng kết quả thực sự vẫn khiến người ta khiếp sợ, và đương nhiên, nó cũng khiến hắn cảm thấy khá là e ngại nữa...
"Không làm cái gì cả, chỉ trở lại 'Quá khứ' của anh, ngăn cản anh tấn chức thành quân vương thôi." Nghĩ Hậu màu đỏ tươi lạnh lùng nói.
Dạ Thử Vương sững sờ, không khỏi mở to hai mắt nhìn cô ta.
Cô ta ngăn cản quá khứ của gã?
Bỗng nhiên lúc này, gã mới phát hiện, trong đầu mình vừa trống rỗng xuất hiện thêm một đoạn trí nhớ.
Đoạn trí nhớ kia thuộc về mấy chục năm trước.
Tuy nó đã quá lâu rồi, nhưng ký ức ấy chẳng những không hề mơ hồ, ngược lại còn rõ nét tựa như mới xảy ra ngày hôm qua thôi.
Lúc ấy, khi gã phải đối mặt với một con đại khư cấp A, còn sắp bị nó ăn luôn rồi, đột nhiên có một cô gái cưỡi ngựa trắng trống rỗng giết ra.
Là Nghĩ Hậu! !
Dạ Thử Vương mở to hai mắt nhìn qua.
Nghĩa là … Nghĩ Hậu đã gặp gã từ vài chục năm trước? Hơn nữa... vào lúc ấy, cô ta còn trợ giúp gã sao? ! !
Cũng bởi vì lần đó được Nghĩ Hậu trợ giúp, gã mới còn sống.
Nhưng thật hiển nhiên, cũng vì sự trợ giúp ấy mà Dạ Thử Vương đã mất đi trải nghiệm sinh tử, không thể Niết Bàn thành quân vương.
Sắc mặt Dạ Thử Vương trở nên âm trầm.
Hừ, xảy ra loại chuyện kiểu này, đương nhiên gã không thể cảm tạ Nghĩ Hậu được.
Nếu thật sự muốn tạ, cũng là tạ tổ tông tám đời nhà cô ta [1].
[1] : từ tạ (谢) nó có khá nhiều nghĩa, vừa là tạ ơn vừa là tạ lỗi, còn là từ chối nữa. Đây là câu tác giả chơi chữ. Có thể hiểu là: “Nếu nói ai đó phải tạ cũng là tổ tông tám đời nhà cô ta phải tạ lỗi với gã.”
Hứa Thâm đưa mắt nhìn Dạ Thử Vương, đôi mắt khẽ lóe sáng, đúng là Dạ Thử Vương đã thoái hoá trở thành hình thái thứ hai, nghĩa là tương lai hoàn toàn có thể thay đổi, khó trách Nghĩ Hậu lại nảy ra ý định chém giết hắn của quá khứ, mượn loại chuyện này để hủy diệt hắn trong tương lai.
Như vậy, hiện tại cô ta đang kéo dài thời gian?
Nghĩ đến điểm này, hàn quang đột ngột lóe sáng trong mắt Hứa Thâm.
"Chết!"
Hắn lập tức ra tay, không một dấu hiệu, chỉ trong nháy mắt đã bùng nổ giết về phía Nghĩ Hậu, đồng thời cũng giận dữ hét lên với những vị quân vương khác: "Không muốn chết thì mau chém chết cô ta đi, bằng không quá khứ của mấy người đều lần lượt bị sửa lại đó!"
Ba vị quân vương nhóm Tinh Quân, cô gái tóc màu lục đều ngẩn ra, nhưng rất nhanh, con ngươi chợt co rút lại.
Đúng vậy.
Dạ Thử Vương chính là kết cục.
Nếu Nghĩ Hậu cũng tìm được bọn họ ở thời điểm tấn chức quân vương, chẳng phải bọn họ cũng sẽ thoái hoá trở lại làm hình thái thứ hai sao?
Nghĩ đến đây, cảm giác sởn tóc gáy lập tức bủa vây tới, khiến bọn họ không dám có một chút che giấu và giữ lại nào nữa, tất cả đều phát động toàn bộ hỏa lực.
Chỉ thấy cô gái tóc màu lục kia phát ra một tiếng thét chói tai, khư lực toàn thân lập tức bạo tăng. Cô ấy nhanh chóng thoát khỏi năng lực giam cầm của Nghĩ Hậu, giết thẳng về phía Nghĩ Hậu màu đỏ tươi.
Tinh Quân lại yên lặng tiến hành đặt cược.
Gã muốn xỏ xuyên qua trái tim Nghĩ Hậu!
Vừa dứt lời, khư lực trong cơ thể lập tức trôi đi nhanh chóng, tiêu hao kịch liệt, nhưng không bao lâu sau đã ngừng lại, ánh mắt gã phát lạnh, bỗng nhiên cầm thương giết tới.
Vị trung niên mặt vuông kia cũng chau mày, công kích của ông ta không thể chặt đứt quá khứ và tương lai, cũng sẽ bị thời không giam cầm, tuy năng lực bảo mệnh rất mạnh, nhưng rõ ràng là tính công kích lại yếu đi rất nhiều.
Nhất là đối mặt với loại năng lực quỷ dị đỉnh cao như 'Thời gian', tuyệt đối là bó tay hết cách, có thể bảo mệnh đã là chuyện không thể tưởng tượng nổi rồi.
Nhưng ông ta vẫn lựa chọn công kích, làm như vây, ít nhất cũng có thể ép Nghĩ Hậu phải tiến hành tránh né, ít nhất cũng làm cô ta tiêu hao một chút.
Trong nháy mắt, bốn vị quân vương đồng thời phát động tập kích.
Nghĩ Hậu màu đỏ tươi thấy Hứa Thâm đã nhanh chóng phản ứng lại, sắc mặt trở nên lạnh lùng, cô ta ghìm dây cương trên con ngựa trắng, rất nhanh đã kéo giãn khoảng cách đôi bên, đồng thời nói với ba người đang tập kích khác: "Hiện tại mấy người thu tay lại còn kịp, bổn vương có thể bỏ qua chuyện cũ!"
"Thật có lỗi, năng lực của cô như vậy, thật sự khiến người ta không thể ngủ yên." Đôi mắt cô gái tóc màu lục vô cùng lạnh lẽo, mặc kệ Nghĩ Hậu có phải minh hữu hay không, loại lực lượng đáng sợ này đã chú định cô ta tuyệt đối không phải là bạn bè.
Chỉ cần trở lại quá khứ, có thể sửa đổi cả cuộc đời của người khác, loại thủ đoạn này thực sự không nên tồn tại trên thế gian!
Không ai có thể yên tâm để mặc cho loại năng lực này còn tồn tại.
Đôi mắt Nghĩ Hậu màu đỏ tươi thoáng lộ vẻ lạnh lùng, nói: "Quả nhiên mấy người vẫn lựa chọn đường chết!"
Thời gian đọng lại.
Cô ta không hề để ý tới cô gái tóc màu lục, lại bỗng nhiên chuyển hướng giết về phía Tinh Quân.
Trong bốn người này, Tinh Quân là dễ giải quyết nhất, đặc biệt là vào thời điểm gã đang tiến công này, hơn phân nửa sẽ không đánh cược bản thân có thể sống sót.
Hiển nhiên thời điểm gã dùng toàn bộ vận khí trên công kích, cũng là lúc phòng ngự trên người gã yếu nhất.
Phanh!
Ngay khi cây trường thương trong tay Nghĩ Hậu màu đỏ tươi xỏ xuyên ra ngoài khi, trường thương trong tay Tinh Quân lại quỷ dị xuất hiện ở vị trí mà cô ta tiến công.
"Cẩn thận!" Sắc mặt Nghĩ Hậu bị thương đại biến, cô ta vội vàng bổ nhào tới, thay Nghĩ Hậu màu đỏ tươi đỡ một thương này.
Trái tim cô ta lập tức bị nó đâm thủng.
Mà trong lúc Nghĩ Hậu màu đỏ tươi vô cùng kinh sợ, trường thương trong tay cô ta cũng theo đó mà đâm thủng trái tim Tinh Quân!
Thời gian ngừng lại chấm dứt, con ngươi trong mắt Tinh Quân co rút lại, gã nhìn thấy trái tim mình bị đâm thủng, vội vàng dùng tay che ngực.
Trên thực tế, trái tim gã ngưng kết ở sườn khác, nhưng dường như Nghĩ Hậu màu đỏ tươi đã sớm biết được điều này, bởi vậy, mục tiêu mà cô ta nhắm tới chính là sườn khác kia.
Trái tim đã vỡ rồi, khư lực trực tiếp xâm nhiễm, rất nhanh nó đã tàn sát bừa bãi, phá hủy toàn bộ mọi thứ bên trong cơ thể gã, bộ thân thể ấy lập tức rơi xuống.