Hơn nữa, bên trong đoạn trí nhớ này, Hạ Thông còn biết được lực lượng của kiện khư binh cấp truyền thuyết trong tay Nghĩ Hậu: là phản xạ! Cùng với cung cấp năng lượng hùng hậu!
Hai loại lực lượng tổ hợp lại, khiến cho năng lực xuyên qua thời gian của Nghĩ Hậu 'Tương lai' nhận được tăng cường, cho phép cô ta có thể phản xạ đến nhiều đoạn thời gian khác nhau.
Nói cách khác, Nghĩ Hậu màu đỏ tươi buông xuống hiện tại, vừa bị đánh gục kia, chỉ vẻn vẹn là một hình chiếu tương lai được phản xạ tới đây thôi!
Và ngoại trừ hình chiếu này, cô ta còn phản xạ thêm rất nhiều hình chiếu thuộc những đoạn thời gian khác trong tương lai.
Trong số những hình chiếu kia có người xuyên về quá khứ, bóp chết cơ hội tấn chức quân vương của Dạ Thử Vương.
Có người quay về đoạn thời gian còn sâu xa hơn, muốn bóp chết Hứa Thâm từ trong nôi.
Nhưng dựa theo kết quả trước mắt, dường như hình chiếu tương lai phản xạ về thời điểm sâu xa hơn, muốn tập kích Hứa Thâm kia đã thất bại rồi.
Nếu không mặc cho lực lượng của Hứa Thâm thông thiên đến cỡ nào, lại mặc cho hắn có thể trấn áp Nghĩ Hậu màu đỏ tươi trước mắt đến trình độ nào, cũng không thể thay đổi được sự thực rằng bản thân hắn đã bị Nghĩ Hậu "Quá khứ" chém chết rồi!
Kiện khư binh cấp truyền thuyết này đã làm lực lượng của Nghĩ Hậu bùng nổ, nắm giữ khả năng thay trời đổi đất.
Nếu thứ lực lượng này không có bị bóp chết, thậm chí nó đủ để... Thống trị cả nội thành!!
Hạ Thông càng xem càng kinh hãi, đây chính là sự khủng bố của khư binh cấp truyền thuyết.
Nếu phối hợp cùng loại năng lực khác, tuy nó vẫn có thể mang đến hiệu quả tăng phúc trên biên độ rộng, nhưng tuyệt đối không thể biến thái như phối hợp cùng 'Thời gian'.
Thông qua khả năng phản xạ, vô số đoạn thời gian đều có thể xuất hiện hình chiếu của Nghĩ Hậu.
Chuyện này cực kỳ khủng bố!
Nếu không bị hạn chế bởi một loại pháp tắc nào đó, thậm chí Nghĩ Hậu màu đỏ tươi còn có thể không ngừng phản xạ ra càng nhiều hình chiếu hơn, sau đó lợi dụng chiến thuật biển người giết chết Hứa Thâm.
Hạ Thông xem xong những đoạn ký ức này, lại tiếp tục tìm kiếm bên trong, nhưng đột nhiên gã phát hiện, mặc kệ tìm tòi như thế nào, gã vẫn không thể tìm được đoạn ký ức về Nghĩ Hậu "Quá khứ" kia.
Đến lúc này, gã mới chợt nhớ lại lời nói của Hứa Thâm và đột nhiên tỉnh ngộ.
Nghĩ Hậu "Quá khứ" đã trốn đi, bao gồm cả đoạn ký ức có liên quan tới cô ta nữa, và Nghĩ Hậu trước mắt này chỉ vẻn vẹn là hình chiếu của 'Hiện tại' và ‘Tương lai’ thôi.
Hạ Thông từng cho rằng bản thân đã đủ khó giải quyết và dũng mãnh rồi, nhưng vào thời khắc này, gã lại bị thủ đoạn của hai người Hứa Thâm cùng Nghĩ Hậu này làm rung động và thuyết phục thật sâu.
Quả thực, hai vị này mới đúng là vương đối vương!
Nhưng suy cho cùng, vẫn là bản lĩnh của Hứa Thâm cao hơn một bậc.
Sau khoảnh khắc thổn thức và cảm thán, rất nhanh Hạ Thông đã tiến hành công việc quen thuộc của mình là bóp méo trí nhớ.
Gã phát động năng lực, sau đó lặng yên không một tiếng động đan vào bên trong ký ức của Nghĩ Hậu màu đỏ tươi, nhét toàn bộ những thứ mà Hứa Thâm đã dặn dò vào trí nhớ của cô ta, đồng thời cũng xóa bỏ một chút trí nhớ không cần thiết.
Ví dụ như đoạn tin tức về họ Liễu mà Hứa Thâm từng nói ra lúc trước.
Thông qua thủ đoạn của gã, ký ức đó đã bị hủy diệt.
Trong khi sửa chữa trí nhớ, đột nhiên một ý niệm xẹt qua trong đầu Hạ Thông.
Nếu gã nhân cơ hội này bố trí một cái công tắc trí nhớ mà chỉ có bản thân gã biết ở trong đầu Nghĩ Hậu màu đỏ tươi, mọi chuyện sẽ diễn biến như thế nào?
Hoặc là chế tạo ra một phần lỗ hổng trong những chuyện mà Hứa Thâm đã dặn dò?
Nói như vậy, kế hoạch của Hứa Thâm sẽ thất bại, đến lúc đó, chắc chắn là hai vị này còn có thể bùng nổ một hồi đại chiến vượt quá tưởng tượng, ai thắng ai thua còn chưa thể biết được.
Nhưng ý niệm này chỉ chuyển động trong đầu gã một lát, tới cuối cùng, Hạ Thông vẫn lựa chọn ngoan ngoãn làm theo lời Hứa Thâm.
Gã nhìn không thấu Hứa Thâm.
Hơn nữa, với thủ đoạn mà Hứa Thâm vừa để lộ ra, gã rất lo lắng, có lẽ Hứa Thâm đã sớm cân nhắc đến tình huống gã sẽ táy máy tay chân rồi, cũng có lẽ hắn còn nắm giữ trong tay một loại thủ đoạn phản chế nào đó mà gã hoàn toàn không biết tới.
Tốt nhất là đừng tự chọc phiền toái cho chính mình...
Rất nhanh, Hạ Thông đã hoàn tất quá trình sửa đổi trí nhớ. Sau đó, gã rời khỏi không gian ký ức của Nghĩ Hậu màu đỏ tươi, lo lắng bản thân sẽ bị ảnh hưởng bởi những chuyện xảy ra sau đó.
"Xong rồi." Bóng dáng gã xuất hiện bên người Hứa Thâm, thấp giọng nói một câu.
Hứa Thâm khẽ gật đầu, hắn chăm chú quan sát ánh mắt lạnh như băng mà ẩn nhẫn [1] của Nghĩ Hậu màu đỏ tươi, rồi nói: "Cho mượn tạng phủ của cô dùng một chút."
[1]: Ngấm ngầm chịu đựng
"Muốn giết cứ giết, cần gì phải nhiều lời vô nghĩa!" Đến lúc này, Nghĩ Hậu màu đỏ tươi cũng hiểu, cô ta đã hoàn toàn rơi vào trong tay Hứa Thâm, không còn hy vọng đào thoát nữa.
Kỳ thực với cô ta, chuyện này cũng không quá đáng ngại, chỉ có duy nhất một điều khiến cô ta tiếc nuối, chính là bản thân không thể truyền phần tình báo trước mắt này ra ngoài.
Cô ta biết bản thân sẽ không chết, dù sao 'Quá khứ' của cô ta vẫn còn.
Chỉ cần có 'Quá khứ', sẽ có 'Tương lai'.
Nhưng nếu hiện tại cô ta chết đi, lại tương đương với bộ phận trí nhớ và trải nghiệm tại thời điểm này cũng mất đi.
Hứa Thâm thấy Nghĩ Hậu màu đỏ tươi còn kiên cường như vậy, cũng không nói hai lời, trực tiếp vung kiếm, cắt bụng cô ta ra, sau đó, vươn bàn tay vào lục lọi, đào cơ quan nội tạng bên trong ra, há miệng gặm ăn.
"Hương vị thơm quá!" Người đầu trâu ở trong cơ thể Hứa Thâm không nhịn được cơn thèm khát.
Hứa Thâm lại không để ý đến gã, nhai mấy miếng, liền nhíu mày.
Hương vị này có chút quái lạ.
Không giống trái cây bình thường, ngược lại giống như đậu hũ biến chất.
"Thật khó ăn." Hứa Thâm thành thật đánh giá một câu, sau đó, ném bỏ phần còn lại trong tay đi.
Nghĩ Hậu màu đỏ tươi lạnh lùng nhìn Hứa Thâm, dù cơ quan nội tạng bị lôi ra ngoài, nhưng vẻ mặt cô ta vẫn lạnh lùng như cũ, tựa như không có cảm giác đau đớn.
Có thể thấy được lực lượng ý chí của cô gái này mạnh tới mức nào.