Bàn tay Hứa Thâm chộp tới, lột xuống tấm áo choàng màu đỏ tươi ở sau lưng cô ta.
Tấm áo choàng màu đỏ tươi này là khư binh cấp truyền thuyết, vừa chạm vào tay đã mang tới cảm giác mềm mại mà lạnh lẽo, còn mang theo một chút ẩm ướt, dính nhầy.
Tới lúc này, khi cẩn thận phân biệt, Hứa Thâm mới phát hiện ra nó vốn không phải là áo choàng, rõ ràng là một mảnh da máu thịt lẫn lộn!
Nhưng Hứa Thâm đã sớm thích ứng với chuyện khư giống như một loại khí quan bình thường nào đó rồi, bởi vậy vẻ mặt hắn vẫn rất bình tĩnh thu hồi nó lại, chợt nhìn về phía Nghĩ Hậu đã bị thương, đang ngã ngồi dưới đất, nói: "Để chúng ta chơi một trò chơi săn bắn đi."
"Hừ, cậu không biết nhân vật phản diện thường chết vì nói nhiều sao?" Nghĩ Hậu cười lạnh hỏi.
Hứa Thâm sửng sốt, hắn có cảm giác lời này khá là kỳ diệu, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười, nói: "Có lẽ là đúng, nhưng có thể thắng cô thế này, không trào phúng vài câu, thật sự không thể miêu tả nổi tâm trạng hiện giờ của tôi đâu."
Nghĩ Hậu chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn.
"Cho cô 3 giây, nhìn xem cô có thể chạy thoát khỏi tầm mắt của tôi hay không, nếu chạy thoát, coi như đó là một phần thưởng dành cho cô." Hứa Thâm nói.
Đôi mắt Nghĩ Hậu chớp động, sau đó, cô ta lập tức cảm nhận được loại lực lượng vẫn luôn trói buộc và áp chế chính mình đã biến mất, lực lượng hùng hậu lại tuôn trào trong cơ thể, nhưng rõ ràng là áo choàng màu đỏ tươi mất đi, đã khiến lực lượng của cô ta không thể bằng được lúc trước.
Nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Để cho cô ta ba giây sao?
Hắn có biết ở trước mặt năng lực giả thời gian, 3 giây có ý nghĩa như thế nào hay không?!
Cô ta thầm cười lạnh trong lòng, loại hành vi khinh thường và sơ suất của Hứa Thâm sẽ khiến hắn phải trả một cái giá thảm trọng!
Sưu!
Trong nháy mắt, cô ta đã phát động năng lực thời gian ngừng lại, sau đó kéo giãn khoảng cách, đồng thời kích hoạt thời gian gia tốc tác dụng lên người mình.
Nghĩ Hậu màu đỏ tươi suy đoán, tình huống năng lực của cô ta mất đi hiệu lực lúc trước, có liên quan đến chuyện cô ta tới gần Hứa Thâm.
Bởi vậy, nhất định phải kéo giãn khoảng cách với hắn, càng xa càng tốt!
Hơn nữa, cô ta cũng ý thức được rằng, kể cả khi bản thân đến từ tương lai, vượt qua Hứa Thâm cả một đoạn thời gian, nhưng nếu không thể bóp chết Hứa Thâm trước khi hắn trở thành quân vương, chỉ sợ cô ta cũng rất khó chiến thắng được kẻ này.
Hơn nữa, đến hiện tại cô ta cũng chỉ có thể mò mẫm ra một chút tin tức về năng lực của đối phương, và đương nhiên không thể phá giải được nó.
Mà không thể phá giải cũng tương đương với không thể chiến thắng.
Chỉ có thể chạy trốn mà thôi!
3 giây.
Gần như chỉ trong nháy mắt, Nghĩ Hậu đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Ngay khi thời gian ngừng lại chấm dứt, Nghĩ Hậu đã biến mất không thấy, ngay cả con ngựa trắng bên dưới cũng biến mất luôn.
"Uy, cậu để cho cô ta chạy ư?!"
Lĩnh vực hình tròn chấm dứt, cô gái tóc màu lục lập tức ném ánh mắt không thể tin nổi nhìn Hứa Thâm.
Dù cô ấy không biết vừa rồi Hứa Thâm và Nghĩ Hậu đã nói với nhau những gì, nhưng xem tư thế của Hứa Thâm, hình như hắn đã thả cho Nghĩ Hậu chạy trốn.
Nhưng hắn lại thả một nhân vật nguy hiểm cỡ đó chạy trốn ư?
"Không sao đâu, cứ để cho cô ta chạy trốn một lát đã." Vẻ mặt Hứa Thâm đầy tự tin, là loại dáng vẻ vừa nhìn qua sẽ thấy cực kỳ khoa trương, khoác lác.
Thấy Hứa Thâm ngạo mạn như thế, cô gái tóc màu lục và trung niên mặt vuông đều nhíu mày.
Lúc trước, gần như Hứa Thâm đã dễ dàng đùa bỡn cũng như trấn áp Nghĩ Hậu trong lòng bàn tay, nhưng nói gì thì nói, đối phương cũng là Nghĩ Hậu đó, cô ta có thể điều khiển thời gian nha.
Nếu cô ta giết chết Hứa Thâm từ trong quá khứ, hoặc làm cho Hứa Thâm giống như Dạ Thử Vương kia, thì chẳng cần biết năng lực của hắn mạnh đến mức nào, một khi không thể vượt qua thời gian, chẳng khác nào vô dụng!
"Cậu quá ngạo mạn." Cô gái tóc màu lục chỉ có thể đánh giá một câu như vậy, nhưng ánh mắt đã từ từ chuyển tới tấm áo choàng màu đỏ tươi trong tay Hứa Thâm.
Hứa Thâm chỉ lặng lẽ nhìn thoáng qua sợi dây còn lưu lại trong hư không kia, đây là sợi nhân quả trên người Nghĩ Hậu, chỉ có một sợi, nhưng như vậy cũng đủ để hắn đuổi theo cô ta rồi.
Nhưng hắn không có nóng lòng đuổi giết đối phương, mà đang cảm nhận thân thể của chính mình.
Hứa Thâm nhắm mắt lại, nhanh chóng trông thấy căn nhà nhỏ tối đen.
Lúc này, ở bên ngoài căn nhà nhỏ tối đen không có du khách nào mới cả.
Là bởi vì... Đồ ăn của du khách nọ quá mức khó ăn sao?
Hay là hắn còn chưa chân chính ăn được bộ phận kia.
Cũng chính là... bộ phận tồn tại trong 'Quá khứ' kia?
Hứa Thâm thầm than một tiếng, suy nghĩ trong đầu nhanh chóng chuyển động, tựa như hắn đã hiểu được rồi, xem ra hết thảy mọi chuyện đều đã được định sẵn từ trước.
"Cậu cứ thế mà thả cô ta rời đi sao? Không nghiệm chứng một chút sao?" Hạ Thông đứng ở bên người Hứa Thâm, có chút nghi hoặc hỏi.
Hứa Thâm mở mắt, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Đã nghiệm chứng rồi."
"Nghiệm chứng rồi?" Hạ Thông sửng sốt.
Hắn đã nghiệm chứng từ lúc nào?
Và làm cái gì để nghiệm chứng?
Gã khó mà hiểu được chuyện này, nhưng nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của Hứa Thâm, lại có cảm giác những lời hắn vừa nói không giống như bịa đặt.
Hơn nữa, một người giống như Nghĩ Hậu, nếu không nghiệm chứng, hắn thật sự sẽ buông tay mặc kệ cô ta rời đi ư?
Gã càng ngày càng khó lý giải thủ đoạn của Hứa Thâm, thì sự kiêng kị từ trong đáy lòng cũng càng ngày càng sâu.
Hứa Thâm cúi đầu nhìn tấm áo choàng màu đỏ tươi trong tay, lại trông thấy kiện khư binh cấp truyền thuyết nọ đang dần dần phai nhạt, sau đó biến mất trong tay mình.
Hứa Thâm ngẩn ra, chuyện này có chút nằm ngoài dự đoán của hắn.
Nhìn thấy phản ứng của Hứa Thâm, Hạ Thông lập tức có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh, loại cảm giác về sự ưu việt đã ập tới, xem ra trên đời này cũng có thứ mà cậu không biết nha?
"Chuyện gì vậy?" Hứa Thâm nhíu mày nhìn về phía Hạ Thông.
Hạ Thông bị ánh mắt của Hứa Thâm nhìn chằm chằm vào, trong lòng có chút không được tự nhiên, gã ho nhẹ nói: "Vừa rồi cậu để cho tôi lục lọi bí mật trong ký ức của đối phương, nhưng trong trí nhớ của cô ta không hề có 'Quá khứ'. Tôi hoài nghi Nghĩ Hậu chân chính vốn không có mặt ở nơi này, về phần kiện khư binh cấp truyền thuyết ấy... là do cô ta phản xạ từ tương lai tới đây."