Dứt lời, gã lại nói hết cho Hứa Thâm nghe những gì mà bản thân nhìn thấy.
Cuối cùng Hứa Thâm cũng hiểu rõ rồi.
Tuy Hạ Thông không thể dò xét được quá khứ làm hắn có chút thất vọng, nhưng tình huống này cũng nằm trong dự đoán của hắn.
Hắn chỉ không ngờ Nghĩ Hậu màu đỏ tươi buông xuống hiện tại, lại chỉ là một hình chiếu của tương lai.
Nghĩa là bản thể chân chính của kiện khư binh kia đang ở trong tương lai sao?
Bỗng nhiên, Hứa Thâm nghĩ tới cái gì, hắn lập tức bừng tỉnh.
Nghĩ Hậu trước mắt, đã mất đi tấm áo choàng màu đỏ tươi phản chiếu tới đây, lại dung hợp với Nghĩ Hậu bị thương ở 'Hiện tại', nói cách khác, Nghĩ Hậu vừa chạy trốn, sẽ trở thành 'Hiện tại' của thời không này.
"Quả nhiên đều là vận mệnh sắp đặt..." Hứa Thâm nhìn bóng sợi hiện ra trong hư không trước mắt, đây là sợi nhân quả trên người Nghĩ Hậu, và nó đang từ từ rời xa.
Nếu hết thảy đều là số mệnh, có nghĩa là hắn không thể sửa đổi một chút vận mệnh của chính mình?
Nghĩ đến đây, trong lòng Hứa Thâm dâng trào một thứ xúc động không thể nói rõ ra, vốn dĩ hắn tính toán giả vờ giả vịt mà đuổi giết một chút, sau đó mới thả cho cô ta rời đi nhưng hiện giờ đã thay đổi ý định rồi.
Hắn muốn hoàn toàn chém giết đối phương tại cái thời không này.
Trong hư không, Nghĩ Hậu đang điều khiển con ngựa trắng, dùng tốc độ cao nhất chạy trốn chết.
Mất đi tấm áo choàng màu đỏ tươi, hiện giờ năng lượng trong cơ thể cô ta có hạn, nếu lại gặp phải Hứa Thâm, nhiều nhất cô ta chỉ có thể phóng thích được hai lần 5 giây thời gian ngừng lại là cực hạn, của cỗ lực lượng tất cả đều hao hết.
Nhưng cũng may cô sẽ không cho Hứa Thâm có cơ hội đuổi kịp chính mình.
Chẳng qua… vẻ mặt của cô ta không có thả lỏng, ngược lại ánh mắt càng thêm âm trầm hơn lúc trước.
"Hắn cố ý biểu hiện ra tư thế ngạo mạn, thả ta rời đi, nhìn như khinh địch không cẩn thận, kỳ thực là muốn lợi dụng ta để tìm kiếm 'Quá khứ'!" Nghĩ Hậu đang suy đoán dụng tâm hiểm ác của Hứa Thâm, một khi 'Quá khứ' của cô ta bị Hứa Thâm tìm được, cô ta cũng hoàn toàn không có cơ hội xoay người rồi.
Cô ta từ tương lai, đi đến thời không này, kể cả chết đi, cũng chỉ là một hình chiếu, bản thân vẫn còn ở tại tương lai.
Bởi vậy, cô ta tuyệt đối sẽ không thuận theo ý tưởng của Hứa Thâm, đi tìm 'Quá khứ' của mình, cầu bảo mệnh.
"Nhưng tin tức như vậy, lại tuyệt đối không thể làm mất đi, ta cần phải viết xuống, để cho một bản thân khác trong 'Quá khứ' giết chết hắn!" Ánh mắt Nghĩ Hậu chớp động.
Tuy cô ta đã phản xạ chính mình, xuyên qua tiết điểm thời gian khác biệt, nhưng mỗi khi ‘Bản thân’ phản xạ xuyên qua quá khứ bị tiêu vong, thì những điều tai nghe mắt thấy cũng sẽ tiêu vong theo.
Trừ phi cô ta có thể tìm được chính mình trong 'Quá khứ', và bảo tồn đoạn trí nhớ lên người của chính mình trong quá khứ.
Như vậy, bản thân sẽ mang theo đoạn trí nhớ này, kéo dài đến 'Hiện tại', thậm chí là cả 'Tương lai'.
Bởi vậy so sánh với sinh mệnh, cô ta càng lưu tâm hơn đến trí nhớ của chính mình.
Vào thời điểm này, trong nhận thức và phán đoán của Nghĩ Hậu màu đỏ tươi, cô ta chính là hình chiếu trong tương lai, bởi vậy, cô ta cần tìm kiếm một bản thân ở đoạn thời gian trước, cũng chính là bản thân ở 'Hiện tại' kia.
Ở giai đoạn đó, Hứa Thâm còn chưa trở thành quân vương, và đó cũng chính là cơ hội thích hợp để chém giết hắn.
Nghĩ Hậu chạy thẳng một mạch, xoay quanh một vòng lớn, rồi tại khoảnh khắc cuối cùng của thời gian ngừng lại, cô ta đi tới cung Tuyết.
"Không cần biết như thế nào, nhưng hẳn là hắn sẽ không ngờ được, vào lúc này ta sẽ trở lại địa bàn của chính mình." Đôi mắt Nghĩ Hậu chớp động.
Theo cô ta suy nghĩ, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Huống chi, cô ta còn muốn truyền lại tin tức quan trọng ở trong này.
Rất nhanh, Nghĩ Hậu đã từ tầng sâu trong Khư giới buông xuống đến cung Tuyết trong hiện thực.
Lúc này, cô ta xuất hiện bên trong phòng ngủ của chính mình.
Bởi vì bản thân ở 'Hiện tại' trong khoảng thời không này đã bị thương, cô ta đã dung hợp cùng đối phương rồi, cho nên ở nơi này không tồn tại một Nghĩ Hậu nào khác nữa.
Và mặc kệ cô ta hiện thân ở đây, rồi bị người khác nhìn thấy, bọn họ cũng sẽ cho rằng cô ta chính là một Nghĩ Hậu duy nhất.
Cô ta che giấu khí tức, hoàn toàn tiêu hóa Nghĩ Hậu bị thương trong cơ thể, hoàn thành thay thế vị trí vốn có của đối phương.
Làm như vậy, cô ta sẽ trở thành bản thân ở ‘Hiện tại’ trong khoảng thời không này.
Nhưng mà, phải làm như thế nào mới có thể truyền tin tức lại cho bản thân ở 'Quá khứ'?
Cô ta có thể tạm thời xuyên trở về quá khứ, nhưng thời gian nghịch lưu [1] có hạn, kể cả cô ta ở ‘Hiện tại’, cũng chỉ có thể nghịch lưu đến 5 phút trước đó. Nói cách khác, cô ta chỉ có thể công kích địch nhân tại quá khứ nhiều nhất là 5 phút trước đó mà thôi.
[1]: ngược dòng.
Nhưng muốn nhắc nhở bản thân trong quá khứ, lại nhất định phải lưu lại tin tức ở thời điểm quá khứ xa xôi hơn.
"Đáng tiếc áo choàng của ta đã bị cướp, nếu không chỉ cần ta ở thời điểm trong tương lai, phản xạ thêm một bản thân khác nữa, buông xuống ngay vào thời khắc này, là được rồi..."
Đôi mắt Nghĩ Hậu lóe lên hào quang, cô ta đang yên lặng cầu nguyện trong lòng.
Bỗng nhiên, tại khoảng thời không trước mắt cô ta chợt xuất hiện một bóng dáng.
Là một Nghĩ Hậu mà đỏ tươi đến từ tương lai, cưỡi con ngựa trắng, khoác áo choàng màu đỏ tươi khác, vừa buông xuống.
Thấy một màn như vậy, Nghĩ Hậu mừng rỡ vô cùng.
Dựa theo tình huống trước mắt, khi mà suy nghĩ trong đầu cô ta vô cùng kiên định, lại xảy ra trường hợp 'Nguyện vọng' trở thành sự thật, như vậy chỉ có thể suy đoán rằng, trí nhớ tại thời điểm này của cô ta đã được giữ lại tới tương lai, cho nên bản thân cô ta tại thời điểm trong tương lai, mới có thể biết được cô ta đang cần trợ giúp ngay tại thời điểm này.
Từ đó, bản thân trong tương lai mới vận dụng kiện khư binh kia phản xạ hình chiếu và buông xuống nơi đây.
"Ăn luôn chúng ta đi!" Nghĩ Hậu vừa nhìn thấy Nghĩ Hậu màu đỏ tươi trước mắt, lập tức nói.
Đối phương khẽ nhíu mày, nhưng dường như đã sớm biết được việc này, bởi vậy cũng không khách khí, trực tiếp vươn tay tới.
Thân thể Nghĩ Hậu và con ngựa trắng bên dưới lập tức hóa thành khư lực giống như một mảnh sương khói, bị bàn tay nọ hấp thu.
Thứ bị hấp thu kia còn có trí nhớ của cô ta nữa.